Khi Triệu Lan Hương bê cơm bàn , cô vẫn thấy Hạ Tùng Bách cả.
Lúc đang xổm bên cạnh giếng để rửa mặt lau mồ hôi. Dòng nước giếng mát lạnh chảy từ đầu chạy thẳng xuống cổ thấm trong áo ba lỗ mang đến cảm giác thoải mái. Vải áo ướt sũng dính chặt da thịt để lộ cơ bắp ở nửa của . Anh dùng bàn tay thô ráp của khẽ lau mặt, lắc đầu cho bớt nước tóc, đó yên lặng về phòng.
Người thanh niên bán lương thực thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ của , nheo mắt đến bên cạnh Triệu Lan Hương bất thình lình hỏi: "Sao cô cứ Bách nhà thế?"
Những lời giống như sấm nổ bên tai, khiến cho Triệu Lan Hương đang chăm chú giật kinh hãi.
Cô đầu đang chuyện, hóa là thanh niên bán lương thực ở chợ đen .
Cũng may thanh niên để ý vấn đề lâu lắm, vui vẻ : "Không ngờ thể gặp cô ở chỗ , hóa là cô ở nhà Bách. là một nhà nhận mà. A! Sao đây khi đến nhà Bách gặp cô bao giờ nhỉ?"
Triệu Lan Hương : " là thanh niên trí thức của đại đội , do ký túc xá sụp nên tạm thời ở nhờ nhà họ Hạ."
Người bán lương thực quan sát cô một lượt hỏi: "Bánh đậu xanh sáng nay Bách bán là do cô ? thấy là ngay... Anh gì nấu mấy thứ . Trước đây từng khuyên nhiều , bảo cùng nghề với thì chịu, cứ cho rằng trong lòng thích kẻ đầu cơ trục lợi như ! Ngược cô bản lĩnh đó, thể khiến Bách nhà cam tâm tình nguyện giúp cô bán đồ."
Triệu Lan Hương kinh ngạc, lúc thanh niên nhắc đến Hạ Tùng Bách, luôn mồm gọi là ' Bách', giọng điệu tôn kính hề mở miệng khinh thường giống các thôn dân trong thôn Hà Tử .
Điều khiến Triệu Lan Hương thiện cảm hơn với thanh niên bán lương thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-27-co-phai-co-y-voi-anh-khong-1.html.]
"Những khách hàng mua chân vịt muối của cô ngày nào cũng đến quán bán lương thực của để hỏi thăm tin tức về cô đấy. Cô khiến cho bao nhiêu ngóng cổ chờ đợi như , gì cũng cho một lịch hẹn chắc chắn chứ, lúc nào cô bán tiếp? Chuyện đúng là quá quái dị, rốt cuộc món ngon thế nào mà khiến nhớ mãi quên thế?"
Triệu Lan Hương nhịn bật , cô còn ý định tiếp tục món 'chân vịt muối' nữa : "Không nữa, sẽ bán món khác."
Vân Chi
Cũng do cô kiếm tiền, mà vì khi bán đồ cô cẩn thận để lộ mặt . Cân nhắc đến sự an của , cô quyết định sẽ tiếp tục bán món nữa.
Hơn nữa mua thịt vịt cũng là chuyện dễ dàng. Người ki ki cóp cóp mãi mới dám mua một hai lạng thịt ăn cho đỡ thèm, cô mua liền một lúc hơn mười cân, khác chú ý cũng khó. Hơn nữa việc xếp hàng cũng là cả một vấn đề, mua còn dựa vận may. Thời buổi kinh tế bao cấp như hiện nay, lấy nhiều thịt cho ăn như .
Tất cả các lý do khiến việc buôn bán món vịt ướp khó khăn, nên nhất thời Triệu Lan Hương sẽ tiếp tục món đó nữa.
Triệu Lan Hương hỏi: "Chắc vẫn ăn gì nhỉ?"
Nói xong, cô dẫn bán lương thực đến phòng bếp.
Anh chằm chằm nồi cơm chưng với thịt thơm ngào ngạt đang nóng , miệng khỏi nuốt một ngụm nước bọt: "Tay nghề của cô đúng là tệ, chẳng trách ngày đó nhanh thế bán hết sạch thịt vịt . Cơm thơm thế , thể cho một bát ?"
Người bán lương thực vô cùng tự giác, mặc dù luôn mồm gọi Hạ Tùng Bách là Bách, nhưng cũng ở đây ăn chực. Trước khi đến nhà họ Hạ, chuẩn sẵn tinh thần để ăn trấu nuốt rau , ngờ gặp chuyện vui lớn thế ! Hoàn cảnh sống của nhà họ Hạ đổi, thức ăn cũng hình dạng, thịt ngon để ăn !
Trong mắt bán lương thực, thức ăn thịt cơm là bữa tiệc xa hoa.