Triệu Lan Hương ngủ cả ngày, dù trông sân phơi đến nửa đêm cũng gì, gần sáng sẽ khác đến ca cho cô, đối với cô mà công việc thật sự dễ dàng.
Màn đêm buông xuống, Triệu Lan Hương thấy tiếng ếch nhái kêu ồm ộp cánh đồng, tiếng ve kêu rả rích vang mãi bên tai dứt, cô đốt một chiếc đèn dầu, miệng nhai kẹo, tay cầm một quyển sách, chậm rãi lật từng trang, quyển sách chính là quyển "Thép thế đấy".
Gần đây Chu Gia Trân thích nó như , suốt ngày trích dẫn vài câu bên trong dứt miệng, Triệu Lan Hương một chút mới thể tiếp chuyện với cô .
Trời bắt đầu tối dần, ánh sáng lấp lánh bầu trời đêm, chỉ cần Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên là thể trông thấy trời dày đặc đỉnh đầu.
Một lát , tiếng sột soạt truyền đến từ trong bụi cỏ.
Một bóng nhanh chóng chạy tới, Triệu Lan Hương vui mừng buông sách mở to mắt .
"Xuỵt —— đừng kêu."
Giọng trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai cô.
"Sao tới đây?" Triệu Lan Hương sờ lên mặt , thấy tới đây, trong lòng cô vui vẻ.
Hạ Tùng Bách cúi đầu dùng tay áo lau mồ hôi : "Ăn cơm xong , nên tới đây xem một chút."
"Con gái gác đêm một an , để canh cho em, em về ."
Triệu Lan Hương lắc đầu dứt khoát.
"Ban ngày việc mệt mỏi như , đêm còn canh gác giúp em, thì . Em sẽ , mau về ngủ bù , ngày mai còn việc nặng đó!"
Đáp cô chính là khuôn mặt đen xì của Hạ Tùng Bách, mím môi thật chặt khuôn mặt vô cùng nghiêm túc cho cô từ chối.
Triệu Lan Hương yên lặng, thầm nghĩ nên dùng cách gì để khuyên Hạ Tùng Bách bỏ ý định .
mà, lúc cố chấp còn đáng sợ hơn cô nhiều.
Cô : "Hay là thế nhé... Em về nữa, cũng về, trong ngủ một chút , nếu chuyện gì em sẽ gọi , ?"
Nghe thấy thế Hạ Tùng Bách mới miễn cưỡng đồng ý.
Triệu Lan Hương dẫn tới một căn phòng nhỏ đơn sơ bên cạnh sân phơi, lấy chiếc chăn mỏng của , ấn xuống giường đắp chăn lên, giọng nhẹ nhàng của cô chút nghịch ngợm: "Ôi đây là đầu tiên em qua đêm với Bách đó."
Bị cô gái của cưỡng ép ấn lên giường ngủ, khuôn mặt rám nắng của Hạ Tùng Bách đỏ ửng lên.
Anh ho khan một tiếng : " ngủ đây, chuyện gì nhất định gọi dậy."
Triệu Lan Hương đồng ý dứt khoát.
Khi thấy Hạ Tùng Bách nhắm mắt bắt đầu ngủ, cô mới cầm đèn dầu của ngoài sân, tiếp tục sách say xưa.
Cô ngoài, đàn ông trong phòng mở mắt , lắng tai nhất cử nhất động bên ngoài.
Ánh sáng ảm đạm chiếu lên bóng mảnh khảnh của cô gái, ánh lửa lay động, bóng cô cũng lay động theo, giống như gợn sóng trong giếng nước.
Chiếc chăn mỏng đang đắp , tràn đầy mùi hương hoa Sơn Chi thoang thoảng giống mùi hương cô, bao trùm lấy cả Hạ Tùng Bách, khiến cảm giác đang cô ôm thật chặt.
Hạ Tùng Bách cứ mở to mắt chằm chằm bóng xinh in lên cửa sổ như , nửa ngủ nửa tình đến tận gần sáng khi ca đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-60-lan-dau-tien-em-qua-dem-voi-anh-bach-do-2.html.]
Hạ Tùng Bách căng thẳng, nhẹ nhàng rời khỏi giường, nhón chân cẩn thận khỏi phòng.
Không ngờ đến ca lúc sáng sớm là Kỹ sư Cố, đầu óc đang căng thẳng của Hạ Tùng Bách lập tức buông lỏng.
Trông thấy Hạ Tùng Bách, Kỹ sư Cố cũng kinh ngạc.
Có điều thấy cô gái nhỏ đang sách ở cửa , ông hiểu rõ.
Sở dĩ gọi ông là Kỹ sư Cố căn bản do tên của ông như , mà do ông là tổng kỹ sư thi công công trình ruộng bậc thang, chịu trách nhiệm thiết kết mương máng, phá núi thành ruộng, là phần tử trí thức đến từ thành phố B, địa phương, thể tiếng phổ thông lưu loát.
Hạ Tùng Bách cực kỳ kinh ngạc, trầm ngâm một lát, hỏi: "Sao tới đây thế?"
Vân Chi
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Kỹ sư Cố nở nụ khổ, khi nếp nhăn mặt càng khiến ông trông khắc khổ hơn, ông trả lời chỉ một câu: "Thanh niên, về nhà ngủ ."
Thấy hai bắt chuyện với , trong mắt Triệu Lan Hương chút kinh ngạc, Hạ Tùng Bách vỗ vai cô : "Đi thôi, đưa em về."
Triệu Lan Hương coi sân phơi đến tận nửa đêm cũng mệt mỏ , về đến nhà cô rửa mặt qua loa, dụi dụi mắt một câu ngủ ngon với , nhanh lên giường bước trong giấc mộng .
...
Ở sân phơi, thanh niên thềm xi măng, câu câu trò chuyện với đàn ông trung niên .
Hạ Tùng Bách cuốn một điều thuốc đưa cho ông : "Hút vài , nếu mai tinh thần việc."
Kỹ sư Cố ngọn núi đen xì ở phía xa xa, giọng đầy cảm khái : "Ở nơi nhiều đồi núi, ruộng thì ít, mở ruộng bậc thang thể gia tăng diện tích canh tác, tăng sản lượng lương thực."
Hạ Tùng Bách yên lặng ngáp một cái.
Kỹ sư Cố tiếp: "Có điều, thổ địa nơi của các là đá vôi, tuy rằng nguồn nước ngầm phong phú, nhưng trong núi cũng nhiều hang động đá vôi, thành phần chủ yếu là cacbon-axit...
Hạ Tùng Bách chuyện câu câu với Kỹ sư Cố, chỉ một lát cảm thấy choáng váng.
Hạ Tùng Bách rít một thuốc, để làn khói thuốc ngấm trong cơ thể khiến tỉnh táo hơn, thản nhiên : "Nếu việc vất vả quá, ông thể lười biếng chợp mắt một chút."
Kỹ sư Cố yên lặng xoa mặt một cái, nếp nhăn khóe mắt càng sâu hơn.
.........
* Suy nghĩ của tác giả: Niên đại đầu cơ trục lợi là phạm pháp.
Là một nông dân, cách Bách cưng chiều đối tượng của chính là....
Cố hết sức liều mạng việc giúp cô, việc giúp cô, việc giúp cô...
————————
Vở kịch nhỏ 1: Hương Hương sách ngoài cửa
Bách ca: Bóng lưng của cô quá, thể bóng lưng cả đêm chán.
Vở kịch nhỏ 2: Kỹ sư Cố: "%# $*&@!"
Bách ca: Là một nông dân ngay thẳng, cắt ngang lời ông .
hình như ông hiểu đàn gảy tai trâu là gì, thôi , cứ để ông .