Kỹ sư Cố và Hạ Tùng Bách nền xi măng lạnh buốt hút thuốc chuyện phiếm, mãi cho đến khi ánh mặt trời dần ló lên từ phía đông mới ngừng .
Kỹ sư Cố cảm khái : "Nếu cơ hội, nhất định sẽ thu đồ , tuy còn trẻ, vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng mà thể chịu khó chịu khổ, theo học về thổ địa chắc chắn sẽ tương lai."
Nói xong ông lắc đầu khổ: "Được , hai từ đồ duyên với , đời sẽ thu đồ nữa."
Thật trong cái niên đại mối quan hệ nào là đáng tin cậy ...
Hạ Tùng Bách đưa điếu thuốc cuối cùng lên mũi hít hà, hừ một tiếng khinh bỉ: "Ông tự lo cho ."
"Bị hại thảm như , vẫn lòng thu đồ ?"
Ngày đầu tiên khi đến thôn Hà Tử, Kỹ sư Cố mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn sẫm màu, là ủi cẩn thận, túi n.g.ự.c còn một chiếc bút máy tinh xảo, từ đầu đến chân đều lộ khí chất cao quý của phần tử trí thức, ông chỉ huy công nhân đội xây dựng phong phạm của lãnh đạo.
Đối với sống tầng chót của xã hội dựa chút công điểm ít ỏi như Hạ Tùng Bách mà , công nhân là công việc vô cùng vinh quang , Kỹ sư Cố còn là lãnh đạo dẫn dắt công nhân thì càng khó lường hơn. Trong mắt những nông dân kiếm ăn trong đất , Kỹ sư Cố giống như ánh mặt trời, khiến kính nể, sợ hãi.
Kết quả...
Vân Chi
Tiệc vui chóng tàn, trong chỗ lát phần tử trí thức cao cấp "Cao cao tại thượng" biến thành phần tử lao động cải tạo, hào quang vụt tắt, tốc độ rơi vũng bùn khiến trợn mắt theo, đối với dân ở đây chuyện là một thể nghiệm vô cùng mới lạ.
Đối với những gì ông gặp , Hạ Tùng Bách chỉ thể âm thầm đồng tình. Điều thể chỉ là khi thời gian rảnh, sẽ giúp đỡ ông một chút, hơn nữa thì .
Ngay cả chính còn sống khổ sống sở, nghèo rách mùng tơi, thể quản nhiều như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-61-ca-dem-khong-ve.html.]
Có điều từ nhỏ bà nội dạy dỗ Hạ Tùng Bách tôn trọng phần tử trí thức, cho dù ở bất kỳ niên đại nào, phần tử trí thức đều là trụ cột của quốc gia, là thành phần xây dựng đất nước, quốc gia phát triển ngừng đều liên quan đến cống hiến của bọn họ. Bởi thế cho nên, khi Hạ Tùng Bách đưa yêu của về ngủ, sợ Kỹ sư Cố khi ngã vũng bùn sẽ nghĩ quẩn, nên sân phơi, đó bụng hàn huyên với phần tử trí thức cao cấp cả đêm.
Hạ Tùng bách dứt lời, Kỹ sư Cố cũng yên lặng.
Ông khổ sở : " nghĩ đến khi già kế thừa y bát, chút cam lòng."
Hạ Tùng Bách thèm để ý, lau nước mũi, giọng khàn khàn: "Phần tử trí thức các ông tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy, đến nước vẫn chịu an phận ?"
"Bà nội còn từng nước ngoài du học đó, bây giờ việc duy nhất bà thể mỗi ngày chỉ là ăn ngủ." Hạ Tùng Bách bâng quơ.
"Không khó khăn nào thể vượt qua , còn sống mới là quan trọng nhất."
Kỹ sư Cố xong, gương mặt tang thương lập tức càng cay đắng hơn. Khuôn mặt đau khổ nhăn , nước mắt giống như thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Hạ Tùng Bách vác cuốc lên vai, một lời thẳng về phía cánh đồng.
...
Sáng sớm Triệu Lan Hương dậy nấu đồ ăn sáng, hôm nay cô món màn thầu trắng như tuyết. Cục bột mặt cô xoa bóp trở nên mềm dẻo, ăn lúc nóng mềm mại ngọt ngào, khi để nguội ăn thì một hương vị khác. Sau khi xong cô lén lút liếc qua phòng của đàn ông một cái, thì phát hiện căn bản trong phòng ai.
Ngay cả chăn nệm cũng gọn gàng, quần áo sạch sẽ dùng để mặc khi tắm rửa vẫn đặt đầu giường hề nhúc nhích, vẻ như cả đêm qua về ngủ.
Cô lập tức nhớ tới tên "Kỹ sư Cố" mà gặp ở sân phơi tối hôm qua, lúc vẻ mặt của Hạ Tùng Bách chút kỳ quái, mà cả đêm về?
Ánh mắt Triệu Lan Hương trầm xuống.