Lúc Chu Gia Trân cũng đang ở một góc khác trong sân phơi, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, khiến mồ hôi chảy ròng ròng, cả cô ướt sũng như vớt ao lên . Nước uống còn nhanh bằng mồ hôi đổ .
Tay đang nắm chặt xẻng sắt của cô đột nhiên cảm thấy vô lực, xẻng sắt lập tức rơi xuống nền đất phát tiếng loảng xoảng trầm trầm.
Ngô Lương Bình thấy thế, thì đến bên cạnh với cô: “Hình như cô cảm nắng , mau đến bóng cây nghỉ ngơi một chút, chỗ hạt kê để lật cho cô.”
Lúc Chu Gia Trân cũng cậy mạnh nữa, cô lau mồ hôi : “Đồng chí Ngô, vất vả cho .”
Nói xong, cô xuống bóng cây hóng mát, còn Ngô Lương Bình nhận lấy cái xẻng sắt của cô, cẩn thận lật hạt kê. Sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến, giống như khí mắt cũng đun nóng , oi bức như lò nung.
Chu Gia Trân mãi đến lúc xẩm tối, cảm giác khỏe do cảm nắng mới biến mất một chút.
Ngô Lương Bình dùng ngón cái đẩy gọng kính dày cộp của lên, cặp kính là một đôi mắt ôn hoà hiền hậu.
Anh yên lặng cầm lấy túi đồ của Chu Gia Trân tay : “Có cần đến trạm xá xem thử ?”
“Cô , cầm đồ về giúp cô.”
Chu Gia Trân xót tiền, ốm cũng chỉ nhịn cho qua, lúc thật sự chịu nổi nữa cô mới nỡ trạm xá mua chút thuốc về uống, thấy thế, cô lấy đồ của , cảm kích : “ khá hơn nhiều , để tự cầm.”
Nếu vì Triệu Lan Hương trêu chọc, Chu Gia Trân sẽ để ý đến Ngô Lương Bình. Cách của Ngô Lương Bình nhiệt tình quá mức, khiến Chu Gia Trân cảm thấy trái tim đập loạn nhịp.
Yên lặng ánh mắt hoảng loạn tránh né của Chu Gia Trân, do dự một chút, Ngô Lương Bình : “Gia Trân, chỗ còn vài quyển sách, cô ?”
Chu Gia Trân cúi đầu đôi giày xăng đan há mõm lộ cả ngón chân của , : “ xinh xắn cho lắm.”
Ngô Lương Bình thấy thế, ánh mắt kinh ngạc giống như vạch trần bí mật trong lòng, một lúc vất vả lắm mới bình tĩnh , vụng về : “Gia Trân cô quên ?”
“Con ở vẻ bề ngoài, ở quần áo và kiểu tóc, mà ở bản , ở tấm lòng của .” Hình như khi đến lĩnh vực am hiểu, đàn ông mới nhanh mồm nhanh miệng hơn một chút.
Trong mắt Chu Gia Trân chút nước, cô cảm động : “Cảm ơn , đồng chí Ngô.”
Ngoài những lời , khóe môi cô run rẩy gì thêm.
Chu Gia Trân lê bước chân nặng nề, ôm đồ dùng của bóng hoàng hôn, chân thấp chân cao về nhà bí thư chi bộ Lý.
Nhà họ Hạ.
Buổi tối, ăn cơm xong, nhớ tới Triệu Lan Hương vẫn đến trông sân phơi ở chỗ gian nhà cũ , nhớ tới ban ngày cô gần gũi thiết với , đầu Hạ Tùng Bách đau dữ dội. Cô quấn lấy như , sắp nhịn nổi nửa , sợ sẽ hành vi đê tiện khiến cô đau lòng, nếu như , khác gì tên súc sinh ?
Sau khi ăn cơm chiều xong, nên đối mặt với Triệu Lan Hương thế nào, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho sự an của cô, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng Hạ Tùng Bách vẫn xách đèn lên đến sân phơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-65-nguoi-dan-ong-thieu-day-do.html.]
Anh yên lặng lên tiếng đến căn nhà đơn sơ , xuống dựa chân tường.
Ở chỗ , thể thấy tiếng cô lật sách, cũng thể thấy tiếng gió thổi khiến lá cây reo vang, trong lòng mới bình tĩnh .
Hạ Tùng Bách trợn tròn mắt, chằm chằm bóng m.ô.n.g lung , mãi mãi cho đến khi khóe mắt cay cay.
Triệu Lan Hương xổm bên ngoài sân phơi, đợi một lúc lâu vẫn thấy tiếng xôn xao trong bụi cỏ. Cô cắn chặt răng, trong lòng thầm nghĩ, cái tên đúng là thiếu dạy dỗ!
Nếu dạy dỗ một trận nên , thì nên thế nào mới là bạn trai !
Không quan tâm săn sóc như , sợ cô chạy mất !
Vân Chi
Triệu Lan Hương nhẫn nại đến nửa đêm, vẫn chờ như cũ, ngược Kỹ sư Cố tới.
Nhìn Kỹ sư Cố giống như vẫn tỉnh ngủ , ông dựa bậc thềm ngủ gật, giọng giống như say mớ: “Đừng cho nổ, cứ đào từ từ hơn ?”
“ tham ô tiền thuốc nổ, Kỹ sư Cố giống tham ô tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng .”
Triệu Lan Hương đến gần, rõ ràng hơn, nhưng mà Kỹ sư Cố ngủ .
Cô chút cạn lời, Kỹ sư Cố ngủ ai sẽ gác đêm.
Triệu Lan Hương dùng sức lay Kỹ sư Cố dậy, nhưng mà đàn ông đáng thương từng chịu đả kích và lao động nặng nề , ngủ ngáy khò khò, ngủ say đến mức mười con trâu cũng kéo nổi, chừng dù đạp một chân lên mặt ông , ông cũng tỉnh giấc.
Bất đắc dĩ Triệu Lan Hương đành buông tay , xổm xuống cạnh cửa ngáp một cái, tiếp tục sách.
…
Khi mùa thu hoạch đang tiến hành với khí thế hừng hực, trường học của Phan Vũ cũng cho nghỉ. Trường học cho học sinh nghỉ một thời gian dài để chăm lo việc đồng áng. Đám học sinh dù ở trường học cũng học tập tử tế, cả ngày chỉ vận động hô khẩu hiệu. Học hành như thà rằng cho về thu hoạch lương thực cùng còn hơn.
Nghe tin Phan Vũ vui mừng, bởi vì chỉ khi về thôn Hà Tử, cô mới thể trông thấy .
Sau khi Phan Vũ về đến nhà, Phan Ngọc Hoa và chị dâu cô khách sáo chút nào lập tức giao cho cô công việc đáng giá sáu công điểm , tới tối đuổi cô đến trông sân phơi.
Khuôn mặt Phan Vũ lập tức tái nhợt, lắc đầu liên tục:
“Không! Đổi cho con công việc khác , con tình nguyện nghiền cốc”
Trong đôi mắt trợn tròn của cô chứa đầy tơ máu.
Chị dâu Phan thấy cô đột nhiên cuồng loạn thì hoảng sợ, kêu lên một tiếng, đó vỗ n.g.ự.c oán trác: “Ngọc Hoa, thiên vị con nhóc , một đứa con gái ở nhà việc đàng hoàng sách gì, bây giờ học nhiều đến mức hỏng cả đầu óc .”
“Nghiền cốc cái gì mà nghiền, mày tìm thằng hai nhà họ Hạ chứ? Yêm cho mày , cửa !”