Bánh cuốn trắng phau bọc lấy hạt ngô, đậu que, thịt băm, cuốn thành từng cái, khi  lò     một muỗng nước kho ngon lành, ăn   béo  ngon miệng, bánh cuốn càng mỏng càng ngon, càng  thể thấm nước kho đậm đà.
Lương Thiết Trụ  đói  chịu  từ lâu ,  thấy từng chiếc bánh cuốn trắng phau đang tản nhiệt  bàn,   gấp  chờ nổi vội vàng dùng đôi đũa gắp một cái lên, lớp ngoài trắng bóng lập tức nhiễm nước sốt màu vàng óng, cắn  một miếng  thơm  béo, nóng đến mức    há miệng hít hà. Hạt bắp và đậu que giòn ngọt, trộn với thịt băm béo ngậy, cộng thêm nước kho đậm đà đúng là gãi đúng chỗ ngứa,  lớp vỏ bánh cuốn bao bọc lên khiến hương vị vô cùng ngọn miệng,    ăn  nheo mắt  hưởng thụ. 
Anh  thở  một tiếng, : “Ui da, tay nghề  bánh cuốn của cô còn khá hơn trong tiệm cơm quốc doanh nhiều. Nước chấm  thơm ngon quá!”
Ngon đến mức Lương Thiết Trụ  hình dung   hương vị    là gì,   cắn hai ba miếng  giải quyết xong một chiếc bánh cuốn,  đó dùng tốc độ gió quấn mây tan hăn hết sạch năm cái. Tay nghề chính tông  đúng là “Khả ngộ bất khả cầu” (May thì gặp , cầu  chắc  ). Vậy mà đời     thể nếm thử, tay nghề  thể ngang với mấy vị sư phụ già tuổi nghề mấy chục năm, khiến Lương Thiết Trụ  ăn xong bữa   nghĩ đến  .
Triệu Lan Hương ăn xong ba cái  thấy  no , cô : “Để  xem    mang tới thứ gì nào.”
Cô mở túi , dùng tay bốc một nắm  xem: “Là đậu que .”
Lương Thiết Trụ   hổ gãi gãi đầu, : “Bột mì với gạo,  nghĩ chỗ cô vẫn còn,     cô  mua chút lương thực phụ, hôm qua  thu  túi đậu que , nên  đem tới cho cô luôn.”
Anh  cảm thấy hình như thứ    mang đến    lắm, cho nên  chút  hổ, thứ như đậu que  thì  thể   món gì chứ, nấu lên cũng   hương vị gì, chỉ  mấy  nhà nghèo  trộn lẫn cơm để ăn cho đủ no thôi.
Đậu que hấp chín lên trắng trắng mềm mềm, hương vị cũng  kém cơm gạo nhiều lắm. 
Triệu Lan Hương  tủm tỉm cất đậu que : “Lần   sẽ  chút bánh đậu que  bán, nhất định sẽ để  một chút cho  nếm thử, ăn  ngon đó.”
Lương Thiết Trụ gật gật đầu,  khi ăn no mỹ mãn,    cưỡi chiếc Đại Kim Lộc của  lên đường. Đáng tiếc bánh cuốn  nóng ăn mới ngon, để lâu nguội   ăn , nếu  chắc chắn   sẽ mặt dày xin thêm vài cái nữa để mang  ăn  đường. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-69-nghi-thong-suot-2.html.]
……
Hạ Tùng Bách cũng ăn vài cái bánh cuốn, khi  cắn một miếng đôi mắt đen nhánh của   híp  để lộ  vài phần sung sướng.
Sau khi ăn xong  cái đĩa trống trơn, ánh mắt  tối .
Anh nhanh chân   ngoài cửa, chào hỏi Thiết Trụ một tiếng.
Lương Thiết Trụ  đạp xe  mấy mét,  thấy  gọi bất đắc dĩ  đầu , hỏi: “Còn chuyện gì nữa   Bách?”
Hạ Tùng Bách   một lời, nhanh nhẹn bỏ túi lương thực ở ghế  xe Lương Thiết Trụ xuống ,  dùng dây thừng buộc chặt nó  thanh ngang nối giữa đầu xe và yên xe. Xong xuôi Anh vỗ vỗ đầu Lương Thiết Trụ, trầm giọng : “  với .”
Lương Thiết Trụ chấn động,  mặt lập tức hiện lên nụ  lưu manh gian xảo.
“Nghĩ thông suốt  ?”
Anh   hì hì  mặt quỷ với Hạ Tùng Bách, : “Em  ngay sẽ  ngày   nhịn nổi mà, đến đây nào, hôm nay để thằng em  đưa   thành phố  lưu manh.”
Lương Thiết Trụ dùng kỹ thuật lái xe cao siêu của  chở một xe lương thực cộng thêm một  trưởng thành nữa, chiếc Đại Kim Lộc vẫn vô cùng  định vững chắc.
Vân Chi
Anh     huýt sáo, hát sơn ca, sung sướng  với Hạ Tùng Bách đang  ghế : “Để em  cho  , tuy rằng  khác khinh thường cái nghề  quang minh chính đại  của em, nhưng   thể   em, nhà ai chẳng  lúc thiếu ăn thiếu mặc? Ra vẻ vinh quang vẫn  cúi đầu  chúng  thôi.” 
“Anh  xem   ?”