Triệu Lan Hương xoay   nhặt một đống xương, chỉ  chúng nó : “Bách Ca Nhi,  xem  bổ   ? Bên trong  óc heo, ăn  bổ, lát về em sẽ nấu canh cho  ăn.”
Hạ Tùng Bách  thấy thế,  nhặt d.a.o lên bổ năm miếng xương đầu heo . 
“Đủ ? Bên  còn  nhiều.”
“Đủ  đủ , mỗi  ăn một bộ,  đủ.”
Triệu Lan Hương chạy  ngoài hái một chiếc lá khoai to, bọc óc heo . Hạ Tùng Bách tước một đoạn lạt tre xuyên nội tạng heo, xách trong tay. 
Anh giao hết ba mươi cân thịt heo cho Thiết Trụ.
“Lúc  giao lương thực,  đưa nó cho Cẩu Thặng giúp  luôn.”
Lương Thiết Trụ ừ một tiếng,  sắc trời thấy  còn sớm nữa,   vội vàng xách theo thịt heo biến mất trong bóng đêm.
Hạ Tùng Bách đưa nội tạng heo và hai cân thịt heo còn dư  cho Triệu Lan Hương, trầm giọng : “Em cầm về  món gì ngon ,   tắm rửa một cái, lát nữa còn  mang xe đạp trả cho  , em về ngủ  .”
Triệu Lan Hương gật đầu đồng ý, nhưng   ngay. Cô  theo  lưng Hạ Tùng Bách,  nhiều      trong lò sát sinh  thấy cô gái   lưng Hạ Tùng Bách đều trêu ghẹo một câu: “Vợ  ?”
Hạ Tùng Bách hàm hồ gật đầu, bước chân càng nhanh hơn.
Anh chạy thẳng một mạch tới khe núi tắm rửa, tắm rửa xong còn thuận tay giặt qua quần áo  bẩn  thối của . Đợi đến khi  mặc quần áo ướt  ngoài, Triệu Lan Hương vẫn  chờ bên ngoài.
Cô : “Em  cùng với , đợi  trả xe xong hai chúng  cùng  đạp xe về nhà,   cần  bộ nữa.”
Ánh mắt cố chấp của cô gái  chằm chằm  Hạ Tùng Bách.
Khiến Hạ Tùng Bách   bản  trúng  tà gì, mà  thấy ánh mắt đó,   phá lệ  đuổi  , ngược  còn ngậm miệng đồng ý.
Anh đạp xe chậm ,  đạp  : “Trời  mưa đường  trơn, em cẩn thận chút.”
“Chỗ rẽ , đợt   còn ngã một cái.”
Triệu Lan Hương  xong  nhịn  cong môi , nhưng câu tiếp theo  khiến cô nhíu mày.
Rất nhanh hai    tới khu dân cư , Hạ Tùng Bách trả  xe cho Lý Trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-85-vua-ban-vua-thoi-thi-khong-phai-nguoi-dan-ong-cua-em-sao-2.html.]
Lý Trung : “A, đây   cô gái bán bánh đậu ? Bánh đậu que ăn vô cùng ngon, chỗ   đem   bán hết hàng , cô  rảnh thì  thêm chút nhé.”
Triệu Lan Hương gật đầu.
“Có mua cá chạch chiên giòn ?”
Lý Trung   cá chạch chiên giòn là món gì, nhưng   vẫn trả lời: “Cứ ăn ngon thì mang đến đây, yêm bán giúp cho cô, đều là  em nhà  cả, sẽ  ép giá cô .”
Nói xong, trong lòng    chột .
Lần  khi mua bánh củ mài của  ,   keo kiệt bủn xỉn ép giá xuống bảy mao, còn bản  thì kiếm lời lớn. Sau khi nếm  quả ngọt , Lý Trung vô cùng   ăn lâu dài với Triệu Lan Hương, cô  tay nghề,    con đường bán hàng bán hàng, tiền   cùng  kiếm.
Triệu Lan Hương gật đầu: “Được.”
Sau khi trả xe xong, Triệu Lan Hương đẩy chiếc xe Phượng Hoàng đến  mặt Hạ Tùng Bách, còn bản  thì chủ động  ghế  xe .
Vân Chi
“Bách Ca Nhi  nhanh lên chút, trời sắp sáng , để  khác thấy em   xe , dù  mười cái miệng cũng   rõ  .” 
Cô vươn tay bám chặt vòng eo gầy nhưng rắn chắc của , mặt dán chặt  lưng Hạ Tùng Bách. 
Lúc  núi quần áo  vẫn còn ướt sũng,  khi  một quãng gió  thổi khô. Vải dệt thô ráp mang theo mùi bồ kết thoang thoảng, khá tươi mát, giống như mùi hương    . Triệu Lan Hương ôm chặt lấy , nhẹ nhàng ngâm nga khúc hát.
“Em nguyện ngược dòng bước đến, tiến  gần .  phía  đầy nguy hiểm, con đường  dài  xa……”
Trong  khí tràn ngập hương vị tươi mát  cơn mưa, nhưng mà tất cả những gì Hạ Tùng Bách ngửi  đều là hương vị ngọt ngào, giống mùi hoa sơn chi   cô, hương thơm thoang thoảng bao trùm cả  , cách một lớp vải dệt  vẫn cảm nhận  cơ thể mềm mại của cô.
Hạ Tùng Bách đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.
Anh ho khan một tiếng: “Đừng ôm chặt như .”
“ thấy khó thở.”
Triệu Lan Hương  nhịn  bật .
“Anh đang  hổ ?”
Triệu Lan Hương đặt tay bên hông , tay cầm đèn pin soi sáng con đường núi đen nhánh. 
Cả đường  hai  đều yên lặng   gì, từng vết bánh xe in sâu xuống con đường đất.