Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 161: Tiền thưởng không cần nữa?
Cập nhật lúc: 2025-12-02 03:14:42
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà cứ thế vỗ nhè nhẹ lưng cháu gái cho đến tận khuya.
Ngày thứ hai khi triển lãm kết thúc, cũng là ngày các ngoại khách rời khỏi tỉnh Hắc.
Từ sáng sớm, hành lang vang lên những âm thanh ồn ào của việc trò chuyện và di chuyển.
Nguyễn Hiện Hiện khoanh chân ở cuối giường, trông uể oải. "Bà ơi, thể nào điều chuyển công tác về tỉnh Hắc, hai bà cháu cùng về Bắc Kinh ?"
Cô bé giận dỗi, mặt nhỏ xịu , nỡ rời, cứ cọ cọ lòng bà, ôm lấy eo thon gầy của già: "Cháu nỡ xa bà mà."
Nghiêm Phượng Hoa dùng ngón tay chấm đầu mũi ửng đỏ của cô: "Lớn còn đòi nũng. Nếu nỡ xa , thì đơn giản về Bắc Kinh với bà."
Ban đầu, bà chỉ về nhận một chức vụ nhàn hạ, nhưng giờ cháu gái lao chốn bụi trần đầy phức tạp, đằng lưng thể bảo vệ?
Vừa mới xây dựng cơ sở ở tỉnh Hắc, Nguyễn Hiện Hiện trở về lúc , tình hình hiện tại cũng thích hợp để cô nhúng tay .
Vẫn còn nhớ câu của Lâm Duệ Thông: "Bóng tối bình minh".
"Ít thì hai năm, nhiều thì ba năm, cháu nhất định sẽ về Bắc Kinh. Bà , khi về , hãy tránh xa lão Nguyễn . Cháu nguồn tin, lão Nguyễn đang chạy hết tốc lực con đường tự chuốc lấy diệt vong, cẩn thận khi c.h.ế.t còn kéo theo vài lót đường."
Bàn tay đang xoa đầu cháu gái bỗng khựng . Bà hiểu và ghi nhớ lời cháu gái, liền kéo cô dậy khỏi giường.
"Được , còn sớm nữa, để muộn là lỡ chuyến tàu đấy."
Nguyễn Hiện Hiện miễn cưỡng xách vali cho bà, miệng nhỏ lẩm bẩm: "Nước trong lọ lớn, mỗi ngày ít nhất uống một giọt. Còn lọ nhỏ , nửa năm hãy uống."
Cô chuẩn cho bà Linh Tuyền cấp Sơ và Trung.
Dùng Linh Tuyền Sơ cấp dưỡng thể , mới dùng Trung cấp để cải thiện thể chất.
Vẫn là dùng cách giải thích với Cung Dã, rằng khả năng ngưng tụ Linh Dịch là năng lực đặc biệt của cô. Nghiêm Phượng Hoa nghi ngờ gì, nhưng đút lọ sứ nhỏ trở lòng cháu gái.
"Chẳng là cuối năm sẽ về ? Thứ như mang theo , nếu rơi mất thì an . Bà ở Bắc Kinh đợi cháu."
Nguyễn Hiện Hiện nghĩ cũng , ép nữa.
Vừa mở cửa, thấy Tạ Chính đang đợi ở phía xa. Xe bus chở ngoại khách một bước, Nguyễn Hiện Hiện xuống lầu lái xe.
Suốt đường , cái miệng nhỏ ngừng nghỉ: "Ông Tạ, ông và bà cháu đăng ký kết hôn, chính là ông nội ruột của cháu . Về Bắc Kinh, nếu lão bất tài họ Nguyễn dám gây khó dễ cho ông, thì gọi điện cho cháu, xem cháu bay về xử lý ."
Nguyễn Kháng Nhật gây khó dễ cho ông ?
Tạ Chính nhướng mày, Nghiêm Phượng Hoa một cái, cả hai đều .
Thấy cháu gái sắp biến thành bà lão lẩm cẩm , để an lòng cô, Nghiêm Phượng Hoa :
"Ông Tạ khi xảy sự cố là cấp Chính Sư, trở về cũng là Phó Sư, tuy cùng cấp với lão Nguyễn, nhưng bắt nạt ông . Cứ yên tâm ."
Nguyễn Hiện Hiện há hốc miệng chữ O. Bà những mối tình hoàng hôn, mà yêu còn cùng cấp với , thế về c.h.ế.t tiệt lão Nguyễn !
Cô nắm chặt tay, đập lên vô lăng: "Tuyệt quá! Về xử lý ! Trước lão già khốn đó ít bắt nạt bà cháu . Ông Tạ, ông đừng khách sáo nhé!"
Beeeep một tiếng còi xe vang lên, con ch.ó vàng đang phơi nắng giữa đường vội vã chạy mất.
"Lời là cháu đấy." Tạ Chính nhướng mày: "Cuối năm về đừng trách ông tay quá nặng."
Cái lão vương bất nhân bỏ vợ cũ lấy vợ mới, bội ơn bạc nghĩa, Nguyễn Hiện Hiện , Tạ Chính cũng định tha cho .
Cô gái trẻ hô to: "Ông chồng cũ sắp gặp vận đen !"
Xe lạng một cái, dừng vững vàng quảng trường nhà ga. Ba bước phòng chờ, Nguyễn Hiện Hiện lập tức các ngoại khách nhiệt tình vây quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-161-tien-thuong-khong-can-nua.html.]
Ngay cả Maiken cũng hôn từ biệt cô, nhưng Lão Đan kéo cổ lôi . Trước khi sân ga, đầu : "Nguyễn, hẹn gặp tại Hội chợ Quảng Châu."
Maiken lôi , giọng biến dạng vang lên từ xa: "Máy tiện mà nhà máy cơ khí , đồng ý , coi như trả ơn cô cứu mạng . Nguyễn, gặp mặt, cô thể đồng ý lời cầu hôn của ? Ái chà, Lão Đan c.h.ế.t tiệt, buông ."
Sau đó, ngày càng nhiều ngoại khách đến chào tạm biệt cô. Diana nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi áp má.
"Chuyến du lịch Trung Quốc vui, về nước là đính hôn ngay. Nguyễn, sẽ dẫn yêu đến thăm cô."
"Được! Chúc hạnh phúc, chúc cô hạnh phúc." Nguyễn Hiện Hiện cũng áp nhẹ gò má mềm mại của Diana.
Cô , là sẽ gặp , nhưng chia tay , lẽ sẽ bao giờ gặp nữa.
Đưa mắt từng vị khách nước ngoài lên tàu, Nguyễn Hiện Hiện sân ga, trao đổi ánh mắt với Nghiêm Phong Tề, cuối cùng.
Hai bên thỏa thuận, trong các Hội chợ Quảng Châu tương lai, chỉ cần cơ hội, cô sẽ dẫn bà cùng .
Giường ở toa giường mềm, Nguyễn Hiện Hiện thể lên . Cô giao hành lý cho Tạ Chính, lời từ biệt hết, cuối cùng ôm lấy bà lão nhỏ một cái.
"Số điện thoại của khách sạn và đội sản xuất bà đều ghi nhé, đến nơi thì báo cho cháu . Bảo trọng!"
Đoàn tàu lạch cạch rời ga. Nhìn theo bàn tay vẫy chào cửa sổ toa tàu của bà, Nguyễn Hiện Hiện đỏ mắt, kìm liền chạy thẳng đến tận cuối sân ga.
Đến khi đoàn tàu biến thành một chấm đen, biến mất khỏi tầm mắt, cô mới buông hai tay đang vẫy xuống.
Dùng lực xoa mạch lên mặt.
Quay xe, cô đ.á.n.h vô lăng, thẳng tiến về nhà máy đường.
Chiếc xe bác bảo vệ chặn . Bác thò nửa từ phòng bảo vệ: "Cô gái, tìm ai thế?"
Nguyễn Hiện Hiện xuống xe, đưa cho bác điếu thuốc: "Trưởng phòng Lục Đại Cương ở trong ạ? Cháu chút việc về hậu kỳ xuất khẩu chuyện với bác ."
Bác bảo vệ nhận lấy điếu thuốc, liếc chiếc Jeep lớn cô lái tới, lấy sổ ghi chép, vẫy tay hiệu cho .
Người vì lụa, ngựa vì cơm.
Lần đầu đến nhà máy đường, Nguyễn Hiện Hiện mới quy mô và diện tích của nhà máy đường hề thua kém nhà máy cơ khí. Đỗ xe xong, cô hỏi thăm phân xưởng kẹo.
Hỏi dò suốt đường, cuối cùng tìm thấy Lục Đại Cương trong một tòa nhà nhỏ ba tầng xây bằng gạch đỏ.
Vân Vũ
Khi cô gõ cửa, bên trong đang vang lên giọng hát kịch ê a đầy khí lực!
Nghe thấy tiếng động, Lục Đại Cương lập tức ngậm chặt miệng và tắt máy radio, giọng mang chút hài lòng: "Vào."
Khi cửa văn phòng mở , Lục Đại Cương thấy Nguyễn Hiện Hiện tươi bước , vẻ mặt vui mặt lập tức biến mất, nhưng tim đập loạn nhịp. Người tới bất thiện !
"Tiểu Nguyễn đến , !"
Ông tự tay bưng ấm đun nước màu đỏ bệ cửa sổ, pha một tách đẩy đến mặt cô: "Triển lãm kết thúc đến ngay, nghỉ ngơi thêm vài ngày?"
Ông quy tắc của Nguyễn Hiện Hiện, đợi cô mở miệng, tự bán cái cảnh khổ .
"Con gái , chú ý của cháu. Theo lý mà , cháu tạo ngoại hối cho nhà máy đường, chú nên chuẩn một khoản tiền thưởng phong phú. cháu cũng đấy, lợi nhuận của nhà máy đường và phân xưởng kẹo tính toán riêng biệt, thu về ngoại hối thực sự nhiều, chỉ bằng lẻ của mía đường thôi. Ôi, thế , cháu xem phí thiết kế bao bì cần bao nhiêu, chú nhất định cố gắng tranh thủ cho cháu. Cháu giúp chú một việc lớn, chú thể để cháu thiệt thòi ."
Nói xong, ông nín thở, chuẩn tinh thần để mặc cả kịch liệt, kéo lê con nhỏ cả ngày trời.
Nào ngờ cô mở miệng liền : "Cháu hiểu những khó khăn của phân xưởng kẹo. Dù cháu giúp sức hết , cũng chỉ tạo đến 25 vạn ngoại hối. Thành tích như quả thực khó trình diện. Vì , chú Lục ạ, cháu đến, chỉ với chú một câu: Cháu nhận tiền thưởng nữa."