Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 181: Đều là lần đầu làm người, ai nhường cho ai chứ

Cập nhật lúc: 2025-12-02 03:15:02
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Loa phát thanh lặp ba .

Năm , dậy ngang qua sân . Khi ngang chỗ Đoàn Noãn, cô nở một nụ giả tạo: "Sau khi trở về cũng kịp lên sân chào hỏi, chung ?"

"Thôi khỏi." Nguyễn Hiện Hiện thậm chí chẳng thèm ngoảnh đầu , "Chúng cùng đường."

Con đường đất bằng phẳng dẫn từ điểm tri thức thanh niên đến sân phơi lúa chỉ một.

Đoàn Noãn: "Vậy ? Nếu cùng đường, các bạn sẽ đường vòng xa đấy."

Một câu mang hai ý, cả hai bên đều hiểu.

Vừa khỏi điểm tri thức thanh niên và đóng cổng . Nguyễn Hiện Hiện lấy chìa khóa xe từ trong túi , mở cửa xe vẫy gọi các bạn lên xe.

Cô tự ghế lái, khởi động xe, hạ kính cửa sổ xuống, chống khuỷu tay lên thành cửa xe, nghiêng đầu Đoàn Noãn và những khác với khuôn mặt tái trong chớp mắt.

"Các bạn trăm mét, thì chúng tới nơi , cố lên nhé."

Hai từ "cố lên" cuối cùng càng tức hơn.

Một bên chạy bộ, một bên lái xe, ai hơn ai kém rõ ràng ngay.

Đoàn Noãn bất mãn siết chặt tay, "Đường làng khó , Nguyễn tri thức thanh niên sợ lao đầu xuống mương, xe nát c.h.ế.t ?"

Nguyễn Hiện Hiện , dùng lực vỗ vỗ con quái vật tay , "Xe địa hình gọi là xe địa hình, bởi vì nó thể vượt qua ngàn khó vạn hiểm. Đừng là mương nước đường đất, ngay cả trong môi trường khắc nghiệt đường, nó cũng thể mở một lối ."

Cô liếc đồng hồ, "Ôi, mất thời gian của Đoàn tri thức thanh niên nữa, chúng một bước."

Dứt lời, cô đạp mạnh chân ga, con thú khổng lồ gầm lên một tiếng phóng , chỉ để khói xe và bụi đất vàng bay lên mù mịt, phủ đầy đầu mặt Đoàn Noãn.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ!"

Nguyễn Hiện Hiện, sẽ để cô cứ thế đắc ý mãi .

...

Trên sân phơi lúa, những ngọn đuốc cháy rực. Thôn điện , nhưng một là độ sáng của bóng đèn đủ, hai là điện mất tiền !

, khi đội họp ban đêm, vẫn quen dùng đuốc để chiếu sáng.

Các đội viên tụ tập từng nhóm ba năm . Nguyễn Hiện Hiện đến khá sớm, nhưng những kẻ rảnh rỗi hơn còn đến sớm hơn.

Lý Đại Chủy vòng quanh chiếc xe tải lớn mấy vòng, liên tục kêu "trời ơi trời ơi", tiến gần Nguyễn Hiện Hiện đang dựa đầu xe ngắm trăng.

Bằng giọng điệu tự nhiên thiết, bà : "Quan hệ hai đứa thế , chở dì một vòng với, cả đời dì từng xe tải lớn bao giờ!"

"Tự mang dây thừng theo, trói dì lên nóc xe cho hóng gió." Nguyễn Hiện Hiện liếc , nếu mở cái tiền lệ , cô và xe của cô sẽ thành phương tiện giao thông công cộng chính thức của làng.

Giúp một thì cảm ơn, giúp hai thì nên, thứ ba giúp, cô sẽ thành kẻ bất nhẫn, lòng hẹp hòi và tội đồ thập ác.

Nghe sẽ trói lên nóc xe, Lý Đại Chủy hậm hực lùi một bước, những phụ nữ ý định khác ở gần đó lập tức dẹp bỏ suy nghĩ.

Đây đúng là Diêm Vương sống, dám đụng, thật sự dám đụng!

Mọi lục tục kéo đến gần một nửa, lũ trẻ con chạy nhảy tụm năm tụm bảy gần đấy. Đột nhiên, Nguyễn Hiện Hiện cảm thấy đau ở bắp chân.

Cúi đầu xuống, một đứa trẻ mũi dãi đang rút chân đá bắp chân cô, hai tay chống hông, ngẩng cao mặt mày đầy vẻ kiêu ngạo.

Vân Vũ

"Bác cháu , cô là làng cháu, cái xe tất nhiên cũng là tài sản chung của làng . Sau sẽ bắt cô chở chở phân bón, cô dám từ chối ."

Lý Đại Chủy thấy đây là lúc thể hiện, liền một tay đẩy thằng bé mũi dãi ngã xuống đất, mắng:

"Nhà dạy con như thế ? Còn tài sản chung? Sao nhà gạch xanh của nhà mày cũng là tài sản chung, nhường cho ?"

Thằng bé mũi dãi đập m.ô.n.g xuống đất, oà lên , tiếng xuyên qua đám đông ồn ào, còn t.h.ả.m thiết hơn cả cha c.h.ế.t.

Cha nó từ trong đám đông chen , mặt mày hung dữ, một tay nâng thằng nhóc lên: "Tiểu Sơn, ai bắt nạt con, với ba, ba đ.á.n.h nó cho."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-181-deu-la-lan-dau-lam-nguoi-ai-nhuong-cho-ai-chu.html.]

Tiểu Sơn mếu máo, chỉ Nguyễn Hiện Hiện và Lý Đại Chủy ngay: "Là họ, chính là họ, một giơ chân đá con, một dùng tay đẩy con. Ba, m.ô.n.g con đau lắm."

Cha nó là Hồ Dương đặt con trai xuống đất, "Nó đá con thì con đá , ba bảo vệ, ba xem chúng nó dám ho he gì ."

Lý Đại Chủy vội tránh xa một chút. Nếu Nguyễn Hiện Hiện là nhờ sức khiến cả đội ai dám trêu chọc, thì nhà họ Hồ là kiểu 'đánh ch.ó nhỏ, ch.ó lớn mặt'.

Cả một họ tộc họ Hồ, dám đụng!

Tiểu Sơn hai chân chạm đất, lao tới như một con bê con, trong lúc chạy còn dùng ống tay áo vốn bóng nhẫy dính dầu mỡ lau nước mũi.

Đứa trẻ chạy đến gần, Hồ Dương thách thức Nguyễn Hiện Hiện, bà dám đ.á.n.h trẻ con ?

Nguyễn Hiện Hiện ánh mắt đắc ý của , giơ chân lên, dùng mu bàn chân đá m.ô.n.g thằng bé mũi dãi như một cầu thủ sút phạt.

Lực của cô lớn thế nào? Tiểu Sơn sự chứng kiến của biến thành một đường parabol, miệng phát tiếng kêu thất thanh.

Vượt qua đỉnh đầu Hồ Dương đang biến sắc mặt, rơi phịch xuống bãi đất trống phía , oà một tiếng, thật sự .

"Tiểu Sơn!" Hồ Dương trợn mắt trắng dã, lao tới giơ tay tát mặt Nguyễn Hiện Hiện, "Đánh con trai lão, lão tát c.h.ế.t con đĩ mày."

Nguyễn Hiện Hiện ngẩng mắt, giơ chân, cùng một lực độ, cùng một góc độ, Hồ Dương lặp đường parabol của con trai, đá văng , hình lực lưỡng cuối cùng đập mạnh lên con trai.

Nhăn nhó rên rỉ mãi trở dậy nổi.

Ánh mắt dân làng Nguyễn Hiện Hiện đổi!

Trước cô chỉ là điên, thường những chuyện kỳ quặc khó hiểu, ngoài một chuyến bệnh điên khỏi, giờ thành điên thật ?

Hơn nữa, lực lượng một cú đá bay tráng kiện còn thuộc phạm trù con nữa ?

Điên cuồng bệnh thần lực, 900 tệ của họ còn hy vọng ?

Lúc , ngay cả những đội viên liên quan cũng cảm thấy tuyệt vọng!

Những họ Hồ hồn vội vàng cùng đỡ hai cha con Hồ Dương dậy, kiểm tra khắp . Hồ Bình với vẻ mặt âm trầm dẫn nhà họ Hồ tiến lên chất vấn.

lời của khéo léo, biểu cảm đau lòng: "Nó chỉ là một đứa trẻ, Nguyễn tri thức thanh niên thể tay nặng như ? Cô..."

"Thứ nhất." Con cái chỉ là sự kế thừa huyết thống, tương lai còn là lao động thể thiếu của một gia đình, dân, đặc biệt là nông thôn, mới xem trọng việc sinh con trai.

Trong hàng loạt ánh mắt lên án, Nguyễn Hiện Hiện giơ một ngón tay: "Thứ nhất, động tay, mà là động chân. Anh bệnh nặng đến mức phân biệt tay chân ?"

Đội viên: ???

Đây là trọng điểm ?

Kệ là động tay động chân, cô đ.á.n.h trẻ con mà!

vì đứa đ.á.n.h con , sự tức giận chỉ để trong lòng, ngoại trừ họ Hồ, ai dám lên tiếng.

"Thứ hai." Dưới ánh mắt của Lão thôn trưởng như sắp bốc khói, Nguyễn Hiện Hiện giơ ngón tay thứ hai.

"Đều là đầu , bất kể già trẻ, cớ gì nhường các ? Trẻ con hư tự dạy, thả ngoài sẽ giúp dạy dỗ. Người dạy , sự việc dạy một . Không tin thì thả cái đứa nhỏ đĩ góa chồng đây xem, xem nó còn dám đá nữa ."

"Cô..." Hồ Bình tức đến run tay, Hồ Dương c.h.ử.i cô là đĩ , cô liền c.h.ử.i Tiểu Sơn là đĩ góa chồng, chỉ c.h.ử.i đứa trẻ, mà còn nguyền rủa luôn cả cha nó.

"Được, lắm! Đều là đầu ." Lão thôn trưởng tức đến phát .

"Nào, các con cháu họ Hồ, hãy dạy cho đồng chí nữ phương xa , ở chốn nông thôn nên thu nhỏ cái đầu thế nào."

Dứt lời, từ trong hàng ngũ đám đông bước ít nhất hai mươi thanh niên, ai nấy đều vai u thịt bắp, ít nhất cũng là cao lớn.

Mộ Hạ lắc lắc cổ sang hai bên, nghiêng đầu, ánh mắt chạm Chử Lê đang bên cạnh, "Mỗi một nửa?"

 

 

 

Loading...