Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 293: Nguyễn Hiện Hiện: Mắt biến thành vòng xoáy con muỗi
Cập nhật lúc: 2025-12-03 11:18:51
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thật là đấy.” Người là Cố Thừa Huyên, giọng trầm, chữ nào chữ nấy, là kiểu giọng khiến hội cuồng thanh là… thính tai bầu.
Anh tiếp nhận tập nhật ký dày cộp từ tay Nguyễn Hiện Hiện, lật đến một trang.
“Vào lúc nhà máy mới thành lập, giám đốc kéo vài đơn hàng từ bên ngoài, bao gồm cả tỉnh thành lẫn các tỉnh khác.
Lúc cô ở đây, những nhà máy và đơn vị quân đội đó theo như thỏa thuận và thời gian hẹn, đến kéo dầu đậu và gà vịt.
Điều khoản trong hợp đồng quy định, xe tải vận chuyển hàng do phía bên cung cấp, còn phí vận chuyển và bưu điện thì phía chúng chịu.
Chúng tính toán , trong tỉnh thì còn đỡ, chứ hàng tỉnh ngoài thì lợi nhuận đều đội chi phí nhiên liệu hết, một xe hàng về cơ bản chẳng kiếm đồng nào.”
Nguyễn Hiện Hiện lúc đó quá gấp, điểm thật sự cô nghĩ tới, từ giây phút Cố Thừa Huyên , trong đầu cô kế hoạch, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Mấy thế , đó thế …”
Năm càng càng kinh ngạc, nhịn nổi , “Khả thi ?”
Nguyễn Hiện Hiện nắm chắc phần thắng, “Hãy tin , dù hiện tại nhiều kinh nghiệm kinh doanh nào để tham khảo, nhưng xuyên suốt lịch sử, phương pháp tuyệt đối hữu dụng.”
Mấy lẩm bẩm một hồi, gõ gõ bàn luận về phương án khả thi cụ thể.
Cố Thừa Huyên do dự, “Nếu thật như cô , mở thị trường trong huyện, dầu đậu còn bán cho tỉnh ngoài nữa ?
Bán, thì kiếm tiền, còn sẽ đối mặt với tình trạng cung đủ cầu.
Không bán, cắt đứt hợp tác…” Cố Thừa Huyên , dung mạo quá xuất chúng, nhưng toát lên một vẻ ôn nhu, ấm áp tựa ngọc.
“Những hợp tác với tỉnh ngoài, đều là quan hệ giao tế của Giám đốc Nguyễn cả thôi ? Không thể cắt, cũng cắt đứt .”
Nguyễn Hiện Hiện bất ngờ sự thông tuệ của , trách lúc Phong Quảng nhắc đến đều tỏ kín miệng, cô trầm ngâm .
“Chuyện gì khó ?
Đến ngày đó, mời Thủ trưởng Phong điều động thêm một nhóm công nhân, ngày đêm nghỉ, nghỉ máy nghỉ.”
Bốn đồng loạt về phía Cố Thừa Huyên.
Sau một thời gian hợp tác, năm xây dựng tình đồng chí hề nông, lúc chuyện phiếm khó tránh khỏi nhắc đến những đồng đội cũng thương đang nghỉ ngơi ở nhà,
trong lời đầy tiếc nuối, thường , nếu thể cùng chiến đấu thêm một nữa, c.h.ế.t cũng đáng!
Cố Thừa Huyên cách.
Không ngờ cách của chính là điều động đồng đội cũ đến nhà máy việc, đó chẳng là một hình thức cùng chiến đấu khác ?
Trong lúc phấn khích, họ thầm nghĩ tiểu Cố chút bản lĩnh đấy, một câu thuyết phục vị giám đốc Nguyễn trông khó nhằn.
Động tác về phía Cố Thừa Huyên một cách đồng loạt của bốn , khiến Nguyễn Hiện Hiện lập tức nheo mắt.
Bị ánh mắt sắc bén ẩn chứa sự dò xét của cô khóa chặt, Cố Thừa Huyên thầm than đám đồng đội lợn, đồng thời nụ càng thêm ôn nhu.
“Thưa giám đốc, ngoài những điều ở , còn vấn đề nguyên liệu thô.
Lúc đầu, Chủ nhiệm Hướng dẫn chúng cửa trạm lương thực, bà con ý định và phận của chúng , kích động suýt nữa vây kín trạm lương thực.
chiêu dùng một thì linh, hai thì linh, nhiều thì còn linh nữa.
Hơn nữa…”
Anh ngừng lời, mắt Nguyễn Hiện Hiện, “ tính toán tổng nhu cầu đậu tương của dân huyện, và cân đậu tương nộp lên hàng năm,
kết luận đưa là, trạm lương thực lương thực.
Ngoài nhu cầu của dân trong huyện, phần lớn trạm lương thực cần nộp lên cấp , hơn nữa giờ hè, nông sản ngoài đồng đang phát triển mạnh, kho dự trữ cạn kiệt, các gia đình đều cần mua thêm thời điểm .
Có vắt kiệt đến , trạm lương thực cũng thể vắt lương thực dư thừa nữa.
Nhu cầu của quần chúng lớn hơn tất cả.
Việc cấp bách của chúng bây giờ, chính là giải quyết vấn đề nguyên liệu đậu tương.”
Nguyễn Hiện Hiện gãi gãi tai, nhiều gì, trực tiếp nguyên liệu đủ là , giọng thật đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-293-nguyen-hien-hien-mat-bien-thanh-vong-xoay-con-muoi.html.]
Cô gật đầu, “Giao cho .”
Đã đến lúc phát huy sức mạnh của quan hệ !
Tiếp đó hỏi, “Còn gì nữa ?”
“Có!” Cố Thừa Huyên chút khách khí, chữ nào chữ nấy, giọng điệu ôn nhu tinh tế, “ xem trong sách , nuôi gia cầm gia súc lông vũ như gà vịt, quan trọng nhất là vệ sinh.
Một con bệnh, thể dẫn đến mất trắng.
Của nả ngàn vạn, lông vũ chẳng kể là.
tự ý cho Chủ nhiệm Hướng kiếm tro bếp và rơm rạ khô lót gà vịt, mỗi ngày dọn dẹp chất thải, đảm bảo vệ sinh chuồng trại ở mức độ lớn.
Sau đó là, tro bếp đủ dùng nữa, giám đốc nghĩ cách .”
Liếc Nguyễn Hiện Hiện đang đầu to như cái đấu, đôi mắt hình hạnh nhân suýt nữa xoay thành vòng xoáy con muỗi, khóe miệng Cố Thừa Huyên nở nụ .
“Chủ nhiệm Hướng chạy đến mấy nhà máy lò , mua tro của họ, nhưng họ bán, Chủ nhiệm Hướng đành mua chịu,
mua chịu nhiều , dạo gần đây mấy nhà máy đó tỏ ưa, khó chịu.
Chủ nhiệm Hướng áp lực lớn, giám đốc về , hãy chia sẻ với chủ nhiệm một chút .”
Nguyễn Hiện Hiện mới kịp xuống ghế, nào ngờ về nhét cho một đống công việc.
tám giờ, năm đúng giờ sang bên cạnh việc.
Tiếng máy ép dầu ầm ầm vang lên, cô nàng vẫn còn nguyên tại chỗ, mắt xoay vòng xoáy con muỗi đây!
Thương hại xoa xoa cái bụng nhỏ, lấy giấy bút , bắt đầu liệt kê từng hạng mục khó khăn, nghĩ cách giải quyết…
Việc cấp bách là giải quyết nhu cầu tro bếp, Nguyễn Hiện Hiện c.ắ.n đầu bút, vẽ giấy.
Một ý tưởng chín chắn dần hình thành trong đầu, chỉ cần chú Hướng của cô về để hỗ trợ thành.
Cô đợi mãi đến gần xế chiều, bữa trưa ăn ở nhà ăn công xã, hai lá rau trong bát và món canh trứng thấy trứng trong bát canh.
Vân Vũ
Cô bưng hộp cơm chen bàn của năm , “Bình thường ăn thế thôi ?”
Đổng Đại Lực mất ngón tay, dùng hai cánh tay ôm lấy cái thìa, thoăn thoắt xúc cơm đưa miệng, tranh thủ lúc rảnh rỗi : “Cơm nước thế là lắm , ở nông thôn ăn còn .”
Nhìn hai lá rau thưa thớt nước trong trong trong hộp cơm, xác định là ở nông thôn đất tự canh tự túc ăn ? Đổng Đại Lực chỉ đang an ủi cô, cũng là an ủi chính mà thôi.
Nhìn quanh một vòng, giờ ăn cơm, trong nhà ăn ngoài mấy họ , cơ bản ai khác, cô hỏi:
“Người công xã ? Đã dựng bếp riêng ?”
Lời dứt, Đổng Đại Lực bỗng thấy cơm trong miệng còn ngon nữa, vốn định cho qua chuyện, Cố Thừa Huyên xe lăn, hai chân đắp một tấm chăn, lên tiếng.
“Họ chê chúng thể tàn tật, ăn cùng khó tránh khỏi ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn, những khác khi lấy cơm xong đều mang về văn phòng ăn.”
Vệ Quốc, Đổng Đại Lực, Đỗ Hồng Phúc ba cúi đầu sâu.
Vết thương của họ đều do chất nổ gây , ngoài tứ chi, khuôn mặt cũng lửa cao nhiệt thiêu hủy quá nửa, khó coi.
Lúc mới chán ghét, họ vốn định lấy cơm xong tránh về nhà máy chăn nuôi ăn, nhưng Cố Thừa Huyên cho, rằng nên tránh, bao giờ là họ.
Nguyễn Hiện Hiện tức đến mức , tay đè lên chiếc bàn gỗ ọp ẹp sắp vỡ, mấy hất tung, nhưng ở phút cuối đều kìm nén , kìm đến nỗi gân xanh mu bàn tay nổi lên.
“Tất cả , bỏ đũa xuống. Các là công nhân của nhà máy chăn nuôi ép dầu, ăn ở công xã gì? Về nhà máy.”
Mọi chỉ ‘bốp’ một tiếng, Nguyễn Hiện Hiện mặt biểu cảm ném đôi đũa về phía đầu bếp đang thò đầu thò cổ trong cửa sổ, ngay lập tức trán chọc một cái bướu.
Là cô, là cô lúc sắp xếp thỏa, để các chiến sĩ chịu oan ức . Nguyễn Hiện Hiện dậy, “Từ hôm nay, nhà máy chăn nuôi ép dầu sẽ xây dựng nhà ăn riêng.”
Đi đến cửa nhà ăn rộng mở, Nguyễn Hiện Hiện dừng bước, đầu về phía tên đầu bếp đang xoa trán.
“Mày bảo thằng họ Trịnh, nó thích ăn lá rau lắm ?
Từ nay về , hễ để tao phát hiện trong đồ ăn của công xã mày một tí mỡ thịt nào, đừng trách tao khiến cả công xã yên .”