Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 322: Khúc Dạo Đầu Đổ Vỡ
Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:02:54
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ con Nguyễn Tình vẫn đang sống ở chỗ ở do viện nghiên cứu của Chú cả phân phối.
Diện tích phòng lớn, ba ở thì khít.
Chiếc Ghìm đen lướt con đường rộng lớn của thành phố Bắc Kinh, cửa kính xe mở toang, tóc của Nguyễn Bảo Châu gió thổi tung loạn xạ.
Cô hiểu .
Anh vẫn còn chê cô thối!
Nguyễn Bảo Châu khi bình tĩnh hấp tấp trách móc gì.
Sân của khu nhà dành cho gia đình cán bộ viện nghiên cứu hẹp, xe cộ thể , nhưng trong cổng sắt, trẻ con xuống tầng hóng mát bữa tối đầy rẫy khắp nơi.
Cố Chính Trì đỗ xe ở ngoài cổng khu nhà, một đoàn bộ trong.
Bác bảo vệ cổng ngăn , khuôn mặt của Nguyễn Bảo Châu và Nguyễn Kháng Nhật, ông lạ gì.
Ba đơn giản thủ tục đăng ký, để ý đến đôi mắt đầy hận thù đang rình mò từ tầng ba phía .
"Đến !" Điền Điền từ từ dậy, đỡ Nguyễn Tình đang giường, ôm mặt rên rỉ đau đớn.
"Ông ngoại dẫn đến , những điều con lúc nãy, quên chứ?"
Được con gái đỡ dậy, trong đáy mắt Nguyễn Tình cũng ánh lên vẻ hận thù.
Hai con bàn ăn trong phòng khách cầm đũa bát, bàn gỗ vuông bày hai món mặn một món canh.
Giọng Điền Điền ai oán: "Mẹ, con hiếm khi về thăm một , thương mà còn ăn ít thế , con yên tâm trở về chứ?"
"Mẹ cứ coi như vết thương là do bất cẩn , Bảo Châu vất vả giúp con điều động đến tỉnh Hắc, con đồng ý, đừng tìm cách trả thù cô , nuốt nổi."
"Thật lòng giúp con?" Giọng Điền Điền bỗng cao tám độ, "Nếu thật sự giúp, sắp xếp cho con cùng một đội với Nguyễn Hiện Hiện - kẻ thù sâu với nhà họ Nguyễn.
Rõ ràng là cô con và Nguyễn Hiện Hiện g.i.ế.c , nhất là c.h.ế.t một đứa."
Nguyễn Tình rầm một tiếng đặt bát đũa xuống, "Vợ mới cưới bỏ chồng chạy tỉnh Điện tâm hồn cái gì mà vô tình cứu , loại chuyện ma quỷ đó con tin ?"
Lại : "Đã cô điều kỳ lạ, tránh xa , còn lao mặt, là đợi c.h.ế.t đủ nhanh? Vết thương của vẫn đủ để con rút bài học ?"
Nhìn thấy con gái mắng đến ngây ngốc, giọng bà dịu xuống, "Điền Điền, lời , ngày mai con về tỉnh Hắc .
Mối hận trong lòng đứa cháu gái lớn nhà là với gia đình họ Nguyễn, nó sẽ bắt nạt con quá .
Hơn nữa, Bảo Châu chắc như chúng nghĩ, đừng quên, chính cô giúp con điều động từ Tây Bắc xa xôi về tỉnh Hắc.
Đừng xét lòng mà hãy xét việc , nếu xét lòng thì ai hảo, con lời ."
Đang giữa tháng tám nóng nực, các hộ gia đình biện pháp hạ nhiệt , hầu hết đều mở cửa sổ cửa .
Dùng gió lùa để xua tan cái nóng khó chịu.
Nhà Điền Điền cũng ngoại lệ.
Ba Cố Chính Trì lên lầu thấy đoạn hội thoại .
Mặt Nguyễn Bảo Châu trắng bệch, trong mắt mang theo vẻ kinh sợ.
Biểu cảm của Nguyễn Kháng Nhật cũng đổi, ông cố ý tạo tiếng động, Cố Chính Trì liếc đầy ý vị, nhưng vẫn chịu từ bỏ.
Đồ nghịch tướng!
Đôi con nghịch tướng đang cái gì , hủy hoại Bảo Châu ?
Nhà họ Nguyễn mất ân tình của nhà họ Cố, lợi ích gì cho chúng?
Ông cố ý ho to, như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Cặp con cửa như điếc đặc, , ông tức đến mức suýt ngã ngửa.
Không dám hành động quá khích hơn, Cố Chính Trì giơ một tay phía , đây là một mệnh lệnh tác chiến dừng , ẩn nấp.
Ông sợ nhiều sai nhiều, đ.á.n.h động đối phương.
một đôi mắt như mắt rắn độc, trong đáy mắt lan tràn sát ý.
Điền Điền cũng rầm một tiếng đặt bát đũa xuống, dậy, tạo âm thanh kéo ghế, cảm xúc kích động.
"Cô ác tâm? Mẹ xem đây là gì." Vang lên âm thanh giấy đập xuống bàn.
Nguyễn Bảo Châu ở ngoài cửa mặt trắng bệch, thể lao đao, cô đại khái đoán nội dung tờ giấy đó.
Là nội dung điện bạch cô liên lạc với Điền Điền, gửi Tây Bắc.
Sao vẫn còn giữ?
Bản rõ ràng giúp cô , tại sớm lưu những thứ để hại cô ?
"Sao thể?" Trong phòng vang lên giọng run rẩy thì thầm của Nguyễn Tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-322-khuc-dao-dau-do-vo.html.]
Nguyễn Bảo Châu trợn mắt lên, ngất , thể là vì chịu nổi đả kích, cũng thể vì lý do khác.
Cố Chính Trì đưa tay đỡ lấy.
Nguyễn Kháng Nhật đau đớn kêu lên một tiếng, "Bảo Châu! Cháu ? Cháu định bỏ rơi ông, ông tóc bạc tiễn tóc xanh ?"
Cố Chính Trì lữu trưởng nhà họ Nguyễn một cái.
Tiếng kêu đau đớn của ông vang lên, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Ông lão nhà họ Nguyễn như phát điên, giật lấy cháu gái từ trong vòng tay Cố Chính Trì, "Nhanh, nhanh đưa cháu đến bệnh viện."
Lại : "Chắc chắn là do thương lúc ở tỉnh Điện, thêm đó là vết thương cũ tái phát khi nhiễm lạnh, nhanh chóng đưa bác sĩ."
Ông đầu lao xuống lầu, Cố Chính Trì theo.
Dù Nguyễn Kháng Nhật lúc nhắc đến tỉnh Điện là cố ý dùng ân cứu mạng để nhắc nhở.
ông đa nghi .
Cố Chính Trì tự nhận phân biệt rõ trong kẻ ngoài, bên cạnh chút toan tính, vẫn hơn là kẻ ngu ngốc.
Sự thực chỉ cách một cánh cửa, dù ông tò mò, cũng cần thiết tìm hiểu đến cùng.
Nó liên quan gì đến ông chứ?
Ba vội vã xuống nửa tầng cầu thang, phía vang lên tiếng bước chân vội vàng, là Điền Điền đuổi theo.
Trên mặt cô vẫn còn vẻ khó tin, giả vờ ngất để trốn tránh rõ ràng như , Cố Chính Trì mù ?
"Ông ngoại, em họ, Cố, đến ? Với , em họ ?"
Vừa , cô lấy cây kim đóng đế giày mà Nguyễn Hiện Hiện gửi cho cô, trong lúc kịp trở tay, một kim đ.â.m trúng nhân trung của Nguyễn Bảo Châu.
Máu lập tức chảy .
Nguyễn Bảo Châu rú lên một tiếng, những thể giả vờ tiếp nữa, mắt còn trợn tròn như mắt cú, bật dậy khỏi vòng tay Nguyễn Kháng Nhật, cong ôm miệng dậm chân.
Nhìn là đau vô cùng.
Động tác của Điền Điền nhanh, nhanh ở chỗ bất ngờ, với thủ của Cố Chính Trì, ngăn vẫn thể ngăn, nhưng ông .
Cảnh hai chị em họ trong một nhà đ.â.m chọt lẫn , khá thú vị.
"Cháu gì?" Nguyễn Kháng Nhật dùng sức đẩy mạnh Điền Điền vẫn định tiến lên, ngã phịch xuống bậc thang xi măng, xương cụt đau điếng.
Sắc mặt lập tức trắng bệch.
đôi mắt ngây dại Nguyễn Kháng Nhật đang giận dữ, nước mắt lăn dài theo khóe mắt.
"Tại ? Chỉ vì ông là trưởng tộc, thích và coi trọng Bảo Châu hơn, nên thể mặc kệ sinh t.ử của những đứa con khác trong nhà ?
Ông ngoại, cháu ngón tay ngắn dài, lòng đều thiên vị, nhưng cháu cũng chảy dòng m.á.u giống Bảo Châu, ông thể cháu một cái ?"
Vừa dứt lời, Cố Chính Trì chếch phía run lên, những ngón tay ống tay áo che đậy co quắp .
Cảnh tượng vô tình Điền Điền, luôn khóa chặt ánh mắt ông, thấy, cúi đầu tiếp tục lau nước mắt.
Tên què quặt ở nông thôn quen Cố Chính Trì, gãy chân xe lăn với cô.
Trước khi c.h.ế.t, cả nhà họ Cố gia đình coi trọng, trưởng tộc thường vì cháu đích tôn mà lơ là cháu trai út, đó là nỗi đau trong lòng Cố Chính Trì.
Nếu nắm bắt điểm , sợ nắm .
Liếc thấy Cố Chính Trì, từ khi đứa cháu ngoại xuất hiện, ánh mắt ông cháu họ lạnh lẽo hơn nhiều, Nguyễn Kháng Nhật trong lòng lo lắng.
Trong lòng phát sự tàn độc, nghịch tướng, đều là một lũ nghịch tướng bất hiếu.
Bảo Châu tuyệt đối thể hủy trong tay ngoài, giọng ông trầm xuống, giơ tay tát Điền Điền một cái:
"Điều học, học thủ đoạn hèn hạ của mày, quả đúng là đứa con ngoại tình thể lên mặt.
Bảo Châu mà mệnh hệ gì, mày sẽ cùng con đàn bà hổ đó của mày, cút về nông thôn hết."
Bốp——!
Cùng với cái tát vang lên là tiếng quát giận dữ của Cố Chính Trì, "Đủ !"
Thấy ba hiểu gì , Cố Chính Trì lặp , " , đủ ."
Đôi mắt như vực sâu hồ nước cổ, sâu thẳm, ông như , tiếng chế nhạo.
"Con cái ngoại hôn thì ? Chúng thể lựa chọn xuất ? Có lựa chọn nào sinh trong một gia đình bẩn thỉu?
Chỉ dựa xuất để đ.á.n.h giá phẩm chất của một , Lữu trưởng Nguyễn, thảo nào nửa đời trôi qua, ông cũng chỉ thể là một lữu trưởng!"
Vân Vũ