Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 327: Vệ binh bao vây nhà họ Nguyễn
Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:02:59
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bịch —
Rầm —
Két —
Một tiếng hô "Nhà họ Nguyễn chứa chấp trộm cướp" vang lên, khác nào ném một quả ngư lôi xuống mặt biển đang phẳng lặng.
Những ngôi nhà lân cận liên tiếp bật đèn, Nguyễn Kháng Nhật bật dậy từ giường, vội vã bước xuống thì chân mềm nhũn... Ầm một tiếng, hai đầu gối quỳ sụp xuống nền xi măng cứng ngắc.
Nhà ai chứa chấp trộm cướp?
Nguyễn Kháng Nhật ư?
Nguyễn Kháng Nhật là ai?
Ôi! Là !
Dưới lầu, tiếng kêu cứu vẫn ngừng vang lên.
Bộ não hỗn độn cuối cùng cũng tỉnh táo, hai tay chống xuống đất dậy, chân đạp xuống nền mấy đều thất bại vì dậy quá vội.
Hắn ngã sấp mặt xuống đất.
Mặt chạm đất.
Hắn giận dữ đ.ấ.m mạnh xuống nền một cái, từ từ bò dậy.
Cánh cổng nhà họ Nguyễn hàng xóm đá rầm rầm.
"Nguyễn Kháng Nhật, mở cửa , tao mày ở trong nhà."
Tiếng kêu cứu càng lúc càng t.h.ả.m thiết.
Hàng xóm tụ tập cổng ngày càng đông, Lã Đại che chắn cho lão phụ phía , dùng sức đá mạnh một cái cánh cổng.
Rầm —
Cánh cửa bật ngược trúng thẳng trán Nguyễn Kháng Nhật chạy xuống lầu, tay ôm trán phịch xuống đất, tầm mờ mịt.
Đám lão cách mạng dẫn đầu là Lão thủ trưởng họ Lã và bà Vương lượt , thèm vị Lữ trưởng đang đất dậy nổi, theo tiếng kêu cứu tìm đến bên ngoài nhà vệ sinh...
Đám phụ thể lơ Nguyễn Kháng Nhật, nhưng con cháu đời thì , mấy thanh niên trẻ cùng ông bà hoặc bố vội vàng đỡ vị Lữ trưởng rõ ràng là ngã nhẹ lên.
Nguyễn Kháng Nhật lúc mới tỉnh táo, cuối cùng cũng nhớ trong nhà vệ sinh còn nhốt đứa cháu ngoại, cũng phản ứng ai đang kêu cứu bên ngoài.
Nhìn đám lão hàng xóm mời mà tới, sắc mặt còn khó coi hơn ăn hai cân cứt, hất phắt Lã Đại đang đỡ , lao đầu chạy ngược trong nhà.
Khi tới nơi, cửa nhà vệ sinh đang mở , các cụ già hề biến sắc mùi hôi thối xộc thẳng mặt.
Khi rõ bóng đầy m.á.u me co ro trong góc nhà vệ sinh, sắc mặt họ cuối cùng cũng đổi, các ông lão tại chỗ nhúc nhích, bà Vương cùng con dâu bế ngoài.
Cô gái nhỏ ngợm dính đầy dơ bẩn, trán vết thương, mặt mày nhem nhuốc máu, một tay kéo chặt vạt áo ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Miệng lẩm bẩm nhỏ: "Cứu cháu, cứu cháu!"
Con dâu họ Vương lòng mềm , cùng chồng hợp sức đỡ xuống ghế sofa.
Dù xuất nhiều vết nhơ thế nào, rốt cuộc cũng là tội do cha gây , đứa trẻ tội tình gì?
Bà lão lấy áo khoác ngoài đang choàng vai đắp lên đứa bé đang run rẩy, bỗng , giận dữ thẳng Nguyễn Kháng Nhật đang bất lực.
Giọng nén xuống sự phẫn nộ: "Nói , chuyện gì xảy ?"
Ánh mắt Nguyễn Kháng Nhật xuyên qua đám đông, chạm đôi mắt của Điền Điền, trông vẻ hoảng sợ nhưng thực chất đang khiêu khích.
Hắn ngờ đứa c.h.ế.t tiệt dám to gan như , lẽ hại c.h.ế.t ?
Bị bao ánh mắt chăm chú , Nguyễn Kháng Nhật đầu óc cuồng , nên xử lý thế nào đây?
Vừa sợ đứa c.h.ế.t tiệt há mồm là hại c.h.ế.t , sợ nó điều gì ảnh hưởng đến cuộc chạy đua chức Sư trưởng, lòng rối như tơ vò.
Việc cấp bách bây giờ là khóa miệng nó ...
Nguyễn Kháng Nhật như hổ đói vồ mồi xông tới Điền Điền, tay run rẩy ôm đứa cháu ngoại lòng, giọng cũng run rẩy.
"Ai con nông nỗi ? Nói cho ông , con nhập viện giờ con thương, để ông trả lời thế nào với bả đây?
Hai con các rốt cuộc trêu chọc ai ?"
Lão già ch.ó má, Điền Điền thầm oán hận, đến lúc vẫn quên hắt nước bẩn lên hai con cô, trong lời ngầm ám chỉ hai con họ gây họa bên ngoài, nên trả thù!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-327-ve-binh-bao-vay-nha-ho-nguyen.html.]
Hơn nữa, nhắc đến cô đang viện lúc , cũng là một sự đe dọa.
Quả nhiên, đối diện với ánh mắt đầy cảnh cáo nén xuống của Nguyễn Kháng Nhật, dường như đang : Đừng bậy, nghĩ cho bản thì cũng nghĩ cho mày.
Trong lòng, cô nguyền rủa gia phả họ Nguyễn cả trăm tám mươi , mở miệng, giọng yếu ớt: "Cháu, cháu .
Tỉnh dậy thấy đầu đau, phát hiện những thương, mà còn nhốt trong nhà vệ sinh đầy dơ bẩn."
Cô như sợ hãi tột độ co rúm , ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt của những hàng xóm với sắc thái khác , .
"Cháu gọi ông ngoại, gọi em họ, các đều thèm để ý đến cháu, nhớ đến chiều nay Bảo Châu cũng nhốt trong nhà vệ sinh như , sợ gặp nạn, nên chỉ thể kêu cứu thật to.
Ông ngoại, thật quá ông !"
Cô chỉ đầu tiên nhốt trong nhà vệ sinh là Nguyễn Bảo Châu, nếu trả thù thì cũng là do cô mang họa đến cho gia đình.
Đồng thời cũng để kẽ hở trong lời giải thích.
Chỉ dựa việc bản thương và nhốt trong nhà vệ sinh mà hủy hoại nhà họ Nguyễn là chuyện vô lý, nhưng cô nắm lấy điểm để mặc cả với lão già ch.ó má.
Nghe thấy cô trực tiếp nguyên nhân thực sự thương, Nguyễn Kháng Nhật mới yên tâm một nửa, bỗng bên tai vang lên tiếng quát giận dữ.
"Nói nhảm!"
Lão gia họ Lã mặt đầy tức giận, "Cái gì mà kẻ hành hung, xem đây là nơi nào? Bọn du côn đầu đường xó chợ tùy tiện cũng thể lẻn ?
Nếu là đặc vụ địch, lũ lão già chúng còn mạng nào nữa?"
Lại : "Xế chiều, nhà ngươi tiếng kêu cứu, lão tưởng nhầm, thằng bé nhà họ Cố xem chuyện gì, tối nay xảy chuyện ...
Nguyễn Kháng Nhật, còn khai sự thật?"
Nguyễn Kháng Nhật giật , đang định tìm lời biện minh, thì ánh mắt của Điền Điền lệch , chạm Nguyễn Bảo Châu đang thò đầu ngoài từ góc cầu thang tầng hai.
Môi cô mở , thành tiếng ba chữ: Đến lượt mày!
Nguyễn Bảo Châu hiểu, chỉ cảm thấy ánh mắt chút đáng sợ, cô dính sợ vướng rắc rối, nhưng bỏ lỡ cảnh hấp dẫn, nên trốn ở góc cầu thang.
Ngay đó, chỉ thấy Điền Điền vẻ mặt hoảng hốt nắm lấy tay bà Vương, giọng điệu lo lắng.
"Bảo Châu, động tĩnh lớn thế mà Bảo Châu vẫn xuất hiện, cô ?
Xin bà cứu em họ cháu với."
Sắc mặt Nguyễn Kháng Nhật đột nhiên lạnh lẽo, tự lên lầu, nhưng bà Vương thẳng , ánh mắt đầy ẩn ý đặt lên khuôn mặt căng thẳng của .
"Bảo Châu là con gái, dẫn tiểu Lý lên lầu một chuyến, chuyện gì sẽ gọi các ."
Trong lúc chuyện, vệ binh thấy động tĩnh chạy tới, bao vây kín nhà họ Nguyễn cả trong lẫn ngoài.
Vân Vũ
Nghe nhà họ Nguyễn thể chứa chấp trộm cướp lai lịch bất minh, vị lão bà quý như quốc bảo còn tự lên lầu bắt trộm, hồn vía của họ suýt nữa bay mất hai.
"Bà già , cẩn thận chân tay, việc giao cho chúng , những ở đây đều là bậc bác, bậc chú của đứa bé Bảo Châu cả, tính mạng quan trọng hơn."
Nói cách khác, thật sự cảnh tượng nên , họ cũng là bậc bác, bậc chú, tính mạng quan trọng hơn danh tiếng.
Bà Vương cố chấp, mùa mưa bão cộng thêm tuổi già, chân nhỏ thường xuyên đau nhức, chân tay quả thật linh hoạt bằng trẻ.
" theo các lên lầu." Nguyễn Kháng Nhật đầu.
Vừa định bước chân, phía một nòng s.ú.n.g đen ngòm chặn , đội trưởng vệ binh sắc mặt lạnh lùng.
"Lữ trưởng Nguyễn đừng tùy tiện , nên ở yên tại chỗ."
Đến lúc , tình thế thoát khỏi tầm kiểm soát của Nguyễn Kháng Nhật.
Nguyễn Bảo Châu ở góc cầu thang ngờ lửa đột nhiên cháy đến , trong lòng hoảng loạn, bộ não thông minh dễ dàng nảy kế sách.
Cô chạy lên lầu về phòng, giả vờ ngủ dậy tỏ chuyện gì, nhưng cô bỏ qua những đang mặt ở đây là hạng nào.
Đừng những lão cách mạng già mà vẫn khỏe, ngay cả vệ binh cũng là những tay lão luyện từng trải qua trăm trận.
Cô động tĩnh, đội trưởng vệ binh bỗng dưng khẽ động tai, ngoảnh đầu , ánh mắt sắc bén về phía cầu thang phát tiếng động.
Chỉ thấy một bóng đen khom lưng, rón rén như kẻ trộm đang cố lẻn lên lầu...
Hắn quát lớn: "Tìm thấy , bắt lấy !"