Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 333: Chuyện lùm xùm trên tàu hỏa
Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:03:06
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng tên già khốn nọ lở loét, mủ chảy đầy đầu chân, giường gào thét trong tuyệt vọng chờ c.h.ế.t…
Điền Điền còn thấy đầu đau mặt nhức nữa, nỗi u uất tích tụ nhiều ngày bỗng chốc tiêu tan!
Cô phấn khích chạy chạy ba vòng trong phòng khách, lấy thở bình tĩnh vác hai cái túi bao nặng trịch lưng, rời chút lưu luyến.
Thăng chức ư? Thăng tiên cho !
Theo chỉ thị, suốt quãng đường từ lúc viện, gặp ai cô cũng đến lúc, cô trở về quê.
Trên mặt hề tỏ tình nguyện, các chị các bà cũng giảm hứng thú tán gẫu.
Ra khỏi khu tập thể, quả nhiên cổng một đàn ông trung niên chờ sẵn, khuôn mặt chút quen thuộc, là lính cũ của ông ngoại cô, xuất ngũ khi đến tuổi.
Không ngờ giờ vẫn còn giúp ông ngoại cô xử lý việc.
Điền Điền hề màu, ngay khi ánh mắt chạm , cô bước tới, đưa hai cái bao tải cho đàn ông.
"Chú Bình, mấy năm gặp, phiền chú ."
Vương Trung Bình thật thà gãi mái tóc ngắn, "Không , lão lãnh đạo cũng chỉ lo lắng cháu tàu gặp kẻ , chú đưa cháu đến nơi là về ngay, lỡ mất bao lâu ."
Suốt dọc đường, đàn ông trung niên ngừng thăm dò, thăm dò xem cô oán hận Nguyễn Kháng Nhật vì đưa cô về quê đến mức nào.
Điền Điền chỉ thể hiện rằng nhanh chóng đoàn tụ với .
Chuyến tàu lúc tám giờ rưỡi, đến trưa mười hai giờ hai trong phòng chờ.
Vân Vũ
Cuối cùng, lên tàu, qua hai trạm đường, Điền Điền đều tỏ hợp tác, bảo ăn cơm thì ăn, bảo ngủ thì ngủ.
Một giấc ngủ dậy, nhân viên soát vé nhắc nhở, trạm cuối cùng của Hà Bắc sắp đến, phía chính là Liêu tỉnh.
"Chú Bình, cháu vệ sinh một chút, về cần chú cháu cùng lấy cơm ?"
Vương Trung Bình dậy, "Một cháu an , chú cùng."
"Thế hành lý thì ?"
Tàu hỏa lúc bọn móc túi hoành hành, mắt hành lý lúc nơi vẫn thể cánh mà bay, huống chi là cả hai cùng rời khỏi chỗ .
Khác nào đem hành lý tặng cho bọn trộm.
Vương Trung Bình cô với ánh mắt sâu thẳm, , như đang thấu hiểu ý đồ của cô như chỉ đang cảnh cáo.
Điền Điền ấn ấn bụng, "Không , ba cái gấp, chú Bình trông chừng đồ đạc giúp cháu."
Xuyên qua đám đông chen chúc, vất vả lắm mới len lỏi đến nhà vệ sinh, Điền Điền vẫn liếc mắt dò xét, Vương Trung Bình vẫn theo sát phía .
Trong lòng, cô nguyền rủa hết lời, trung thành thế , cổng khu tập thể ch.ó giữ nhà thì thật đáng tiếc!
Dọc đường cũng canh giữ cô chặt như , chỉ là sắp đến trạm, sợ cô gây chuyện lùm xùm thôi.
Còn hành lý, của Vương Trung Bình, nhiệm vụ của chỉ là trông chừng .
Trong lúc tàu trạm, nhà vệ sinh sử dụng, cửa tàu sắp mở, thấy Vương Trung Bình ngày càng đến gần , Điền Điền sốt ruột gãi đầu gãi tai.
Chỉ ước hóa thành con khỉ, vượt qua đỉnh đầu mà chui khỏi tàu.
Ai từng tàu dịp Tết đều , xuống tàu ở trạm, đôi chân do chính chủ, đẩy , dìu .
lúc cửa tàu mở , Vương Trung Bình nhận ý định bỏ trốn của cô cũng sốt ruột, chỉ còn nửa mét là tóm cô.
Chỉ cần tóm , dù chỉ chạm một góc áo, cô cũng thể chạy thoát nữa.
Nhìn thấy bàn tay to lớn sắp chạm , Điền Điền trong lúc nguy cấp nảy kế, hét lớn: "Tiền của ai rơi đất ?"
"Của ." Một bà lão phản ứng nhanh nhất, nghĩ ngợi đẩy đám đông về phía , cúi xuống bắt đầu tìm kiếm.
Nhiều hơn gia nhập đội quân tìm kiếm, lối nhất thời hỗn loạn.
Điền Điền thuận theo lực đẩy của đám đông mà xuống tàu thuận lợi, một chân bước lên bậc thang, ngoảnh , ném cho Vương Trung Bình đang như con khỉ đột giận dữ vô dụng một ánh mắt khiêu khích.
Chính vì ánh mắt , khiến cô kịp tránh, mắt trợn to, cổ rụt , há mồm kêu a a a hòa dòng .
Tên khốn giẫm lên hành khách đang cúi xuống nhặt tiền mà đuổi theo.
Để bỏ trốn thuận lợi, Điền Điền chỉ mặc một chiếc áo khoác bông xỉn màu, hình như con cá linh hoạt, hòa biển biến mất trong chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-333-chuyen-lum-xum-tren-tau-hoa.html.]
"Thôi hỏng !" Một tay nắm chặt lan can sắt, cao ở cửa tàu, Vương Trung Bình trái , thấy bóng dáng Điền Điền cũng sốt ruột toát mồ hôi hột.
Nhìn xa, đa phụ nữ mặc áo khoác vải xanh xám, tết tóc đuôi sam.
Cách ăn mặc giống đến chín mươi chín phần trăm, mặt chính diện, căn bản phân biệt ai là ai.
Biết là tìm thấy nữa, Vương Trung Bình phản ứng cũng khá nhanh, nhảy ùm xuống ba bậc thang lên tàu, vội vã tìm điện thoại liên lạc với Nguyễn Kháng Nhật.
Phái canh giữ lối nhà ga, dù Điền Điền bất cứ cũng thể thoát khỏi nhà ga .
20 phút , trong điện thoại vang lên giọng giận dữ điên cuồng của Nguyễn Kháng Nhật.
Còn lúc , Điền Điền sớm trở chuyến tàu lúc đến.
Cô căn bản từng chạy khỏi sân ga, chỉ chạy lên phía hai toa tàu trở tàu hỏa.
Tên ngốc đào ba thước đất cũng tuyệt đối tìm thấy cô.
Kế hoạch Nguyễn Hiện Hiện vạch cho cô trong cuộc chuyện cuối cùng, lấy hữu tâm toán vô tâm, kế hoạch thành công!
Đi thêm một trạm nữa là Liêu tỉnh, Nguyễn Hiện Hiện cô chỉ cần chờ ở cửa nhà vệ sinh gần cửa sổ bán vé nhất, sẽ đưa vé tàu về Kinh thành cho cô.
Hắc tỉnh , Liêu tỉnh cũng , Điền Điền bệt ở lối chỗ nghĩ thầm, thôi thì cô ở Kinh thành , về trêu chọc tên biến thái đó nữa.
Nguyễn Kháng Nhật g.i.ế.c cô, lẽ còn một tia sinh cơ.
Nguyễn biến thái g.i.ế.c cô, thông qua sự việc Điền Điền nhận rõ ràng, thể dùng "lên trời đường, xuống đất cửa" để hình dung.
Ít nhất trong phạm vi Đông Tam Tỉnh, cô khó trò gì.
Đến địa điểm hẹn, Điền Điền chờ hết bên trái bên , môi trường nhà vệ sinh trong nhà ga thể dùng lời lẽ để diễn tả.
cô dám rời nửa bước.
Mãi cho đến một ngày một đêm , mặt vang lên một giọng nam lạ hoắc: "Có đồng chí Điền Điền ?"
" là Ngải Kỳ, nhận sự dặn dò của đồng chí Nguyễn và Lão thủ trưởng họ Dư, đến đây đưa vé tàu cho bạn."
Ngải Kỳ băn khoăn, lãnh đạo giao một nhiệm vụ kỳ lạ như cũng đành, còn bảo nhất định trong lời với đến nhắc đến Lão thủ trưởng họ Dư.
Đây là nhân vật thể tùy tiện nhắc đến ?
Đoàn trưởng dặn dò, tiểu Ngải cứ theo.
Anh rằng, đây là một cách răn đe, rời khỏi tầm mắt của Nguyễn Hiện Hiện, Điền Điền chính là Tôn Ngộ Không thoát khỏi núi Ngũ Chỉ.
Cũng giống như việc phô trương vũ khí để răn đe ngoại địch.
Để phòng cô quá nhiều ý đồ nhỏ nhặt hỏng việc, thỉnh thoảng lấy roi quất một cái.
Cô sắp xếp ở nhà trọ gần nhà ga.
"Đồng chí Nguyễn , cấp giấy nghỉ phép và giấy giới thiệu cho bạn, hai ba ngày nữa sẽ đến bưu điện, cô còn về hãy nhanh chóng tìm việc ,
Giấy giới thiệu và giấy nghỉ phép là chuyện lâu dài."
Có lời dặn dò, Điền Điền yên tâm ở nhà trọ, thông qua điện thoại Nguyễn Tình cũng cứu trong ngày cô bỏ trốn, hiện đang chuyến tàu đến Hắc tỉnh.
Nếu cô đợi, con thể gặp mặt sân ga nhà ga.
Điền Điền quyết định đợi, ngoài việc gặp xác nhận bà thực sự bình an vô sự, còn là để đợi Nguyễn Kháng Nhật phát bệnh.
Quá mong đợi việc về Kinh thành là thể thấy cảnh tượng lão bất t.ử sống dở c.h.ế.t dở!
Cứ đợi như , gần mười ngày trôi qua.
Tàu hỏa từ Nam Bắc chỉ chậm, dọc đường còn chuyển tàu nhiều .
...
Cùng lúc đó, ở Kinh thành, Nguyễn Kháng Nhật khi tin hai con lượt bỏ trốn, nổi trận lôi đình.
Thời gian một ngày trôi qua, nỗi phẫn nộ trong lòng nguôi, bắt đầu nhận chỗ kỳ lạ!
Chỗ thể chỉ ngứa ngáy khó chịu, sáng nay thức dậy kinh hãi phát hiện, nơi đó thậm chí còn nổi lên những mảng đỏ...