Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 351: Rời khỏi Hắc Long Giang

Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:03:24
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cháu đưa tiểu t.ử họ Cảnh ?”

Tiếp điện thoại của Nguyễn Kháng Nhật, Nguyễn Hiện Hiện bất ngờ, cô xuống Cảnh Tự đang giẫm chân đất, nhịn , bật .

Thật trùng hợp quá, mới trận tuyết lớn, Quân đoàn 1 chính thức bước đợt huấn luyện đặc biệt, Cảnh Tự còn phù hợp để ở đơn vị, mới đưa trở về hôm qua.

Cô ừ một tiếng, tiếng trong trẻo, “Tiểu t.ử họ Cảnh á? Đang ở cháu đây!”

Dưới chân cũng tính là mà!

Đầu dây bên im lặng một hồi lâu, giọng đột nhiên cao vút, “Dưới ? Hai đứa các cháu đăng ký kết hôn ?”

“Làm gì !” Mũi chân khẽ đá Cảnh Tự, khiến rên lên một tiếng đau đớn đủ , “Cả đời chắc cũng cơ hội đăng ký kết hôn với cháu .”

“Tại ?” Nguyễn Kháng Nhật thở gấp, “Không đăng ký, thì gọi là ăn ở bất chính.”

“Đừng nóng vội ông Nguyễn ạ, dù đoạn tuyệt quan hệ huyết thống, nhưng trong xương tủy cháu cũng ít nhiều di truyền cái chất 'rác' của ông mà. Ăn ở bất chính thôi, chẳng là cái gì đó truyền thống của dòng họ Nguyễn nhà ?”

Không cho ông cơ hội trách móc, Nguyễn Hiện Hiện , “Hôn nhân là việc lớn, thể xem thường. Cháu mua vé tàu về Bắc Kinh hai ngày nữa.”

“Cháu mày…” Nguyễn Kháng Nhật định c.h.ử.i bới, thấy cô sắp về Bắc Kinh, im lặng nuốt chữ “***” trong.

“Số hiệu chuyến tàu là bao nhiêu, sẽ đón cháu.”

“Ông uống mấy chén ? Sao, khi đoạn tuyệt mới phát hiện cháu cũng tệ, định nhận cháu nuôi ?”

Câu của cô nàng suýt chút nữa đưa ông lão Nguyễn về với ông bà.

Dường như ông điều gì khó , giọng điệu chậm rãi hẳn, “Đừng nghịch nữa, lúc đó ông cũng khó khăn riêng thể . Lần về…”

“Thôi thôi thôi.” Nguyễn Hiện Hiện ngắt lời, và báo hiệu chuyến tàu, nhanh chóng cúp máy. Cô sợ nữa, sẽ thực sự thêm một thằng ‘con to xác’ mất.

Nguyễn Kháng Nhật nhiệt tình như , cần nghĩ cũng là nhà họ Cảnh hứa hẹn điều gì, hoặc cũng thể phát hiện cô giờ đây khác xưa, thực sự định nhận cô nuôi?

Kệ !

Lại nhấc điện thoại gọi cho bà, “Bà ơi! Cháu sắp về Bắc Kinh …”

Nhà ga huyện

Lý Đại Chủy lưu luyến nắm tay nhỏ của Nguyễn Hiện Hiện, “Còn về ?”

Về thì chắc chắn là về, chỉ vì nhà Cung Dã ở đây, hộ khẩu của cô cũng ở đây, nhưng cô hứa hẹn điều gì, chỉ hạ giọng :

“Cùng lão Hướng trông nom nhà máy của chúng . Đợi cháu định ở Bắc Kinh, cháu định chuyển nhà máy về Bắc Kinh.”

Bà Lý Đại Chủy sắc mặt biến đổi, sự lưu luyến trong mắt biến mất sạch.

xung phong xách hành lý của cô lên tàu, chỉ cô bước lên tàu hôm nay, ngày mai tới Bắc Kinh, ngày dời nhà máy .

Khiến đám dân làng đến tiễn đưa , là dời nhà máy thì chắc chắn sẽ chuyển bà theo !

Vân Vũ

Nguyễn Hiện Hiện quan tâm bà , dặn dò Hướng Noãn đang đầy lưu luyến.

“Nếu quyết định học đại học Công-Nông-Binh thì cứ đến Bắc Kinh, bên đó cơ hội nhiều hơn. Cháu dặn , điện thoại cũng đưa cho chị , nhớ báo cháu khi .”

Hướng Noãn ước mơ trở thành một cảnh sát ưu tú.

tính từ giờ đến khi kỳ thi đại học phục hồi vẫn còn đúng ba năm, và cô nhớ là, trường Đại học Công an còn phục hồi muộn hơn các trường khác một năm.

Hướng Noãn năm nay 17 tuổi, đợi thêm bốn năm nữa là 21, nghiệp đại học thì 25.

Giả sử đầu cô thi đỗ trường đại học mơ ước, nhưng đến lúc đó thì tuổi xuân, thể lực đều sẽ suy giảm.

Hơn nữa, nhà ngoại cô dạo gây chuyện ầm ĩ, đại ý là nếu bố cô chịu tái hôn thì sẽ hỏng danh tiếng của Hướng Noãn trong đội.

Hai bố con bàn bạc, thôi thì cứ để con gái học đại học , rời khỏi đội, Hướng Hồng Quân cũng thể thoải mái tay dọn dẹp nhà họ Lý.

“Em nhớ hết chị Nguyễn!”

Nguyễn Hiện Hiện lúc giống như một bà lão nhỏ lo lắng, yên tâm dặn dò từng một…

Thời gian tàu đỗ ở ga huyện ngắn, cho đến phút cuối, cô nắm lấy tay vịn, nhảy phốc lên tàu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-351-roi-khoi-hac-long-giang.html.]

Nguyễn Hiện Hiện trong cửa vẫy tay chào , “Cháu đây! Nói một câu, Chúc mừng năm mới!”

Liễu Hạ Thiên chạy theo đoàn tàu, “Nhất định em sẽ kiếm thật nhiều công phân để trả nợ chị thật nhanh, chị nhất định về đây nhé!”

Đoàn tàu chuyển bánh, nhân viên soát vé lớn tiếng đuổi những đang tiễn đưa ở cửa tàu. Nguyễn Hiện Hiện ngoảnh mặt , dùng ống tay áo gạt mạnh mắt.

Cô lẩm bẩm về phía khoang giường mềm của , “Làm gì thế, cứ như sinh ly t.ử biệt . Xe lớn của còn ở trong làng, thể về chứ!”

Với phận của , cô vốn thể máy bay, nhưng cùng về Bắc Kinh quá đông, đành tàu hỏa, và hưởng thụ khoang giường mềm.

Khi về đến khoang, Phạm Thái Thái đang giúp Cố Thừa Huyên xuống. Cô hỏi: “Còn thích ứng ?”

Ánh mắt Cố Thừa Huyên lấp lánh, mặt nở nụ , thứ đều .

Nhìn họ sắp xếp hành lý, Nguyễn Hiện Hiện sang khoang bên cạnh của . Nguyễn Đại Cô đang trải ga giường. Nguyễn Hiện Hiện thắc mắc, “Làm gì thế?”

Nguyễn Tình cứng đờ, “Không, gì. Thay ga giường của , ngủ sẽ thoải mái hơn.”

Nguyễn Hiện Hiện càng thắc mắc hơn, “Làm gì giường của bà? Bà và Cảnh Tự là vé .”

Nguyễn Tình: ???

Cảnh Tự: ???

Không đợi hai nổi giận mắng cô, cô chỉ tay chiếc ghế xếp nhỏ ở hành lang bên ngoài khoang, “Ban ngày đấy tạm một lúc, ban đêm trải chiếu ngủ đất.”

Ngẩng đầu lên liền thấy hai đôi mắt cá c.h.ế.t đang trừng thẳng cô, “Nguyễn Hiện Hiện, đừng quá đáng, một là cô của cháu, một là hôn phu của cháu.”

Nhìn một lượt bà cô mặt đầy sẹo, tên hôn phu bộ xương khô, Nguyễn Hiện Hiện nhịn , bật .

Cô thong thả xuống giường của , “Các hài lòng, ga tới cũng thể xuống tàu.”

Nguyễn Tình còn gì, một cánh tay khẳng khiu như que diêm kéo . Cảnh Tự mặt mày âm trầm: “Tạm vài đêm, nhanh sẽ về Bắc Kinh.”

Ý là về Bắc Kinh thì thể lật ngược tình thế?

Nguyễn Hiện Hiện chặc lưỡi, nghĩ về Cảnh Tự ngày cao ngạo ngất trời, phấn chấn hống hách lúc mới đến, thanh niên âm u, khẳng khiu bây giờ.

Hóa việc huấn luyện khoa học, thực sự thể khiến thành phế phẩm.

Hôn phu là ?

Nè, một ngày là hôn phu của cô, một ngày giữ cho cô, việc gì giữ trách nhiệm việc đó.

Chỉ cằm, “Hôn phu, đây! Trải giường, lấy nước nóng, rửa hộp cơm. Trong túi xách ny-lon một cái bếp dầu, lấy mồi lên. Rượu trắng trong lọ thủy tinh hâm nóng lên, toa ăn mua vài suất cơm về.”

Cô dậm dậm đôi bàn chân nhỏ tê cóng, phòng. Lạnh quá, trời Hắc Long Giang lạnh quá.

Tàu hỏa màu xanh lá cây thể thiếu rượu và bài ?

Chẳng là hôn phu của cô ? Xét từ xưa đến nay, ‘thứ phòng’ tiên học cách hầu hạ ‘lão gia’.

Lão gia - Nguyễn Hiện Hiện - đương nhiên chỉ huy ‘thứ phòng’ của chạy vòng quanh.

Đằng , ánh mắt Cảnh Tự âm lãnh, theo từng mệnh lệnh của cô. Người ở mái hiên…

Về Bắc Kinh, chỉ cần về đến Bắc Kinh, nhất định sẽ bắt phụ nữ trả gấp mười, , gấp trăm những sỉ nhục mà cô gây cho !

Tay cầm hai hộp cơm, trong lòng ôm thêm hai hộp nữa, lòng đầy phẫn hận, Cảnh Tự định về phía toa ăn thì một quân nhân cao lớn lực lưỡng bước từ khoang bên cạnh.

Không rằng, theo .

Cảnh Tự vài ngoảnh , “Có việc gì ?”

Quân nhân: Có, tất nhiên là . Không theo, nếu bỏ độc hoặc nhổ nước bọt đồ ăn của lãnh đạo thì ?

Anh gì, chỉ im lặng theo Cảnh Tự, ánh mắt sắc bén như đại bàng.

Đồng thời, nhà họ Nguyễn ở Bắc Kinh bật đèn. Nguyễn Kháng Nhật trong góc tối nhấc điện thoại.

“Alô! Cháu gái và cháu trai nhà lên tàu về Bắc Kinh .

Anh chuẩn bên đó , khi tàu đến ga, thể trực tiếp dẫn hai thanh niên đăng ký kết hôn.”

 

Loading...