Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 357: Ông tôi sắp không sống được nữa rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:03:30
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Hiện Hiện: "Chẳng hiểu ngay lập tức chút nào."

Nguyễn Kháng Nhật vốn một cú đá ngã dúi dụi đất, định dậy, nhưng trong khoảnh khắc thấy câu "bệnh giang mai của sẽ lây nhiễm", chỉ cảm thấy thứ xung quanh đều rời xa .

Tiếng ù trong đầu vang lên, đôi mắt đờ đẫn chằm chằm về phía .

Bí mật giấu kín từ lâu của , cứ thế phơi bày giữa chốn đông như ?

Những tiếng hét thất thanh, tiếng bỏ chạy, tiếng c.h.ử.i mắng hại xung quanh, dường như vang bên tai, như ở tận chân trời xa xôi.

"Không , ." Nguyễn Kháng Nhật giơ một tay , cố gắng kéo lấy qua đường để giải thích, nhưng tất cả đều tránh như tránh rắn rết.

Nguyễn Bảo Châu lùi bật phía , giang mai? Ông nội mắc bệnh giang mai?

Chả trách ông xin nghỉ phép trong quân đội, chả trách ông cho phép cô dùng khăn mặt của ông, chả trách... ông cho phép cô gần.

Nhớ những cố ý mật, để ý khi ông từ chối, cố tiếp cận ông, Nguyễn Bảo Châu kìm nữa, hai tay ôm lấy tai, phát một tràng thét chói tai đặc biệt.

"A! A a a!"

Kích động cộng thêm sợ hãi, khiến mắt cô tối sầm, mềm nhũn ngã xuống đất, bất tỉnh.

Tống Nam Ly liếc về phía , lạnh lùng thốt lên: "Có thai, hai tháng rưỡi."

Lục Nghị, rời khỏi thành phố Bắc Kinh nửa năm, mới trở về năm ngày: ???

Nhìn cảnh hỗn loạn nơi , lóc, kẻ la hét, kẻ ngất xỉu, Điền Điền trong lòng vô cùng khoan khoái.

, nơi nào Nguyễn Hiện Hiện, trong vòng mười trượng quanh cô đừng hòng yên , thật là... sướng thật!

Khi thấy Nguyễn Tình đang lấp ló cây cột, khuôn mặt đầy sẹo, cô thể nữa, trợn mắt kêu lên:

Vân Vũ

"Mẹ! Mẹ ở đây?"

Một bên khác, mặt Nguyễn Kháng Nhật đang giơ một tay, ngừng cố gắng giải thích với qua đường, bỗng nhiên dừng một đôi giày da bệt mũi nhọn.

Nghiêm Phượng Hoa mặc chiếc áo khoác lông vũ cùng kiểu với cháu gái, mái tóc đen trắng lẫn lộn trở màu đen, búi gọn gáy bằng một chiếc trâm gỗ mun.

Làn da thể là quá trắng trẻo mịn màng, nhưng những vết đồi mồi mà tuổi tác đáng lẽ .

Vết chân chim khóe mắt khi trông hiền hậu, khi thì thêm một vẻ phong sương từng trải.

"Nguyễn Kháng Nhật." Bà lên tiếng, giọng điệu trầm lắng, "Nuôi vợ bé, ủng hộ cháu gái ngoại tình bên ngoài, bán cháu gái khác để mưu cầu vinh hoa, mắc bệnh nhơ nhuốc...

Lão phu thật sự , còn thứ hèn hạ nào mà ngươi Nguyễn Kháng Nhật ?"

Nguyễn Hiện Hiện nghiêng đầu, thì thầm tai Tạ Chính: "Ngoài con , ông Nguyễn cái gì cũng ."

Tạ Chính bật .

Ba cùng , mới giống như một gia đình ông bà cháu thực sự.

Nguyễn Kháng Nhật lật tẩy mắc bệnh giang mai, vật vờ đất cầu cứu, bao giờ trong đời thấy khó xử đến thế.

Hắn há mồm bảo cặp nam nữ bất lương già c.h.ế.t biến ...

Lại tự giấu , giấu nơi ai tìm thấy...

Một lúc lâu , Nguyễn Kháng Nhật mặt tái nhợt như c.h.ế.t chỉ thốt một câu: "Thật sự ngoài ăn vụng."

cũng là từng chung chăn chung gối, Nghiêm Phượng Hoa thể phân biệt câu nào thật câu nào giả.

Mí mắt bà giật mạnh, ánh mắt liếc về phía đứa cháu gái đang nhe răng toe toét .

Chuyện cháu gái bà ở trong đó dính dáng, thì cứ để tên già họ Nguyễn thấy mặt trời ngày mai!

Hiểu cháu ai bằng bà!

hiệu dừng : "Không ăn vụng, chẳng lẽ là do nhiều việc , báo ứng tự tìm đến cửa?"

Nguyễn Kháng Nhật từ từ bò dậy, trầm mặn bà một cái: "Bây giờ những lời còn tác dụng gì? Hay là , chồng cũ mắc căn bệnh thể , bà cảm thấy vinh dự?"

Nghiêm Phượng Hoa: "Vinh dự thì dám , chút vui vui thôi."

Cháu gái tay đúng là tuyệt chiêu.

Có gì g.i.ế.c g.i.ế.c cả tâm can hơn là việc thể dần dần lở loét, đếm từng ngày chờ c.h.ế.t?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-357-ong-toi-sap-khong-song-duoc-nua-roi.html.]

"Ổn chứ?" Tống Nam Ly, dường như mấy hạ những đòn tuyệt sát, hỏi Nguyễn Hiện Hiện.

Người nhún vai: "Như thấy đấy, kẻ ti tiện ngất xỉu, lão bất tu già đời gặp báo ứng, mười tám năm qua quả thực lúc nào hơn bây giờ."

"Mấy quen ?" Nguyễn Kháng Nhật bò dậy, cố tỏ bình thường, ít nhất là trông vẻ bình thường, giữ chút thể diện cuối cùng, hỏi trầm giọng.

Tống Nam Ly: "Nói quen thì chính xác, cô là ân nhân tái tạo của ."

Nguyễn Hiện Hiện nhướng mày, ý câu là, bệnh của vị chữa khỏi ?

Ánh mắt Nguyễn Kháng Nhật đột nhiên sáng rực, như kẻ sắp c.h.ế.t bám sợi dây cứu mạng cuối cùng, ngừng gật đầu.

"Tốt ! Hiện Hiện tiếp đón đồng chí Tống cho chu đáo, bệnh của ông xem cũng muộn, gấp."

Hắn cúi sát mặt , giọng thấp xuống, "Nguyễn Hiện Hiện, yêu cầu gì khác, hãy mời đồng chí Tống chữa khỏe thể cho .

Nói cho cùng, ngươi là cháu ruột của , đăng báo, cùng c.h.ế.t, ngươi khiến thể sống, đừng trách cùng ngươi cá c.h.ế.t lưới rách."

Nói xong, nở nụ , như đang chờ đợi một câu trả lời vô cùng chắc chắn.

Dù cho hoang mang, hôm nay cũng hiểu rõ cục diện , đứa cháu gái nay khác xưa, nhà họ Cảnh chỉ một chạm mặt t.h.ả.m bại, là kiểu thất bại t.h.ả.m hại cả nhà bắt !

Ngói vỡ thể tan nát, còn ngọc minh châu thì ?

Nguyễn Hiện Hiện gật đầu, khẳng định cũng phủ nhận: "Mấy ngày nữa sẽ đến thăm nhà họ Nguyễn."

"Ngày mai." Hắn chằm chằm mắt cô, Nguyễn Kháng Nhật xem bản quan trọng hơn bất cứ ai, thể chờ thêm một ngày nào nữa.

Cho đến khi Nguyễn Hiện Hiện gật đầu, nhận câu trả lời hài lòng, cúi xuống thận trọng bế Nguyễn Bảo Châu lên qua lớp vải áo, bước những bước chân nặng nề, bước cao bước thấp rời .

Nhìn theo bóng lưng ông cháu họ rời , ánh mắt Nguyễn Hiện Hiện trầm xuống.

"Hình như gây rắc rối cho cô ." Tống Nam Ly chân thành, "Bệnh nhân ? Không bảo chữa chân cho ?"

Nguyễn Hiện Hiện chỉ tay về phía chân tường xa, Cố Thừa Huyên lặng lẽ trong xe lăn, ánh mắt chớp về phía .

"Là ! Nhớ , qua xem thử."

Tống Nam Ly bước , mắt chỉ còn nhóm cuối cùng.

Ba thanh niên, mở miệng mấy thiện, đưa mắt cô từ đầu đến chân: "Cô là bạn gái của Cung Dã?"

Nguyễn Hiện Hiện: "Mấy cũng ?"

Ba : ???

Người cầm đầu lạnh lùng một tiếng: "Quả nhiên giống như lời đồn trong cục, mồm miệng sắc nhọn."

Hắn đưa một phong bì giấy da: "Bên trong thông hành nhà dành cho gia đình cán bộ, giữ cẩn thận, đây cũng là giấy tờ chứng minh phận để Cục 749.

Sẽ đến đón, chúng về , trong cục là thiên hạ của con ông cháu cha, ngày mai gặp , hy vọng nắm đ.ấ.m của cô thể sắc bén như cái miệng ."

Nguyễn Hiện Hiện lắc lắc phong bì: "Ngày mai , thấy đấy, ông sắp sống nữa !"

Thanh niên vẫy tay, tỏ vẻ tùy ý.

Nguyễn Hiện Hiện theo bóng lưng ba rời , mỉm , lớn tiếng : "Cảm ơn nhé!"

Nói chuyện ho gì, nhưng chỗ cho cô, nhắc nhở gián tiếp về sự cạnh tranh khốc liệt trong nội bộ Cục 749 đều là thật, cô kẻ vô ơn.

Thanh niên khịt mũi, khóe miệng nở một nụ , ngoảnh dẫn rời .

"Bà ơi! Có mắm tôm ? Cháu ăn mì mắm tôm bà tự tay ." Người đến thì ầm ầm, rời thì tan tác.

Nguyễn Hiện Hiện bắt đầu ôm cánh tay bà nội mà nũng.

"Những đó là ai?" Lục Nghị nhịn chất vấn.

Nguyễn Hiện Hiện nghi ngờ tự cho vai bố cô, còn là bố dượng, miệang mở: "Liên quan gì đến ."

Rồi ôm cánh tay bà nội bỏ .

Nghiêm Phượng Hoa đảo mắt về phía cây cột, nơi hai đến nhưng xuất hiện, nhướng mày: "Thật gặp mặt ?"

 

Loading...