Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 358: Về Đến Nhà, Thăm Hỏi

Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:03:31
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Hiện Hiện theo ánh mắt của bà mà phía xa, do dự, giằng co, khuôn mặt nhỏ đổi liên tục.

Nghiêm Phượng Hoa dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mảnh mai mềm mại của cháu gái, khích lệ: "Muốn thì cứ gặp , dù thì họ cũng là sinh cháu."

Nguyễn Hiện Hiện mí mắt giật giật, tưởng rằng bà tiếp theo sẽ câu "thiên hạ cha nào là ", nào ngờ Nghiêm Phượng Hoa chuyển giọng:

"Dù thì họ cũng là sinh cháu, hãy gặp mặt cuối , đừng để bản hối tiếc."

Nguyễn Hiện Hiện: ???

, ngay khi bước xuống tàu, cô thấy Nguyễn Thái và Đơn Tĩnh, đôi cha ruột " khổ nên lời, bất đắc dĩ" của cô, đang lấp ló giấu đầu hở đuôi.

Miệng nhỏ mím chặt, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.

"Không , gặp họ là vì còn tình cảm gì, càng là miệng cứng rắn nhưng lòng mềm yếu, chỉ sợ khi họ thực sự mặt, sẽ kìm mà đ.á.n.h c.h.ế.t họ thôi."

Nguyễn Hiện Hiện ngày hiểu, đời những cha yêu thương con cái, yêu cô cũng , tại giúp nhà Nguyễn Tam đàn áp cô?

Chẳng lẽ thể coi như từng sinh cô, đối xử như dưng ?

Sau khi gặp bà, cô mới chiếc ngọc bội chứa hệ thống của Nghiêm Phượng Hoa, khả năng lớn là của ruột cô.

Đơn Tĩnh cũng luôn dùng ánh mắt yêu thương hận để lặng lẽ cô.

Trở về cũng , một chuyện thể hỏi cho rõ, một thể giải quyết dứt điểm một . Tổn thương gây , cô quan tâm họ những bất đắc dĩ gì.

Chỉ thể đảm bảo với bản , tuyệt, đối, , tha, thứ!

Hoặc lẽ nên , Đơn Tĩnh và Nguyễn Thái, là do chính tay cô ép họ trở về từ phương Nam.

Bước khỏi nhà ga, cô hít một thật sâu khí quen thuộc của quê hương, gió lạnh cộng với khói thải từ xe buýt, khiến Nguyễn Hiện Hiện ho sặc sụa một tràng.

Khiến bà lão mắng cô là đồ ngốc.

Với cấp bậc của hai cụ, đơn vị xe ô tô riêng, ông Tạ từ nhà để xe đẩy một chiếc xe đạp Nhị Bát mới tinh, vỗ vỗ chiếc ghế gỗ nhỏ lắp thanh ngang,

giọng điệu đùa cợt, "Lên , ông chở cháu."

Phạm Thái Thái lái chiếc Jeep của Cục 749 đợi ở phía xa, Nguyễn Hiện Hiện hiệu về phía , ý bảo hãy .

"Cháu, cháu thực sự thể lên đây ?" Nhìn chiếc ghế gỗ nhỏ nhắn, mài dũa cẩn thận, một mảnh gỗ thừa nào, Nguyễn Hiện Hiện hiểu , mắt đỏ lên.

Hồi nhỏ, những đứa trẻ cùng trang lứa trong khu tập thể, ông dắt , thì cũng bố chở , còn cô, từng một vị trí dành riêng cho trẻ con đó.

Nguyễn Kháng Nhật cho phép cô gần xe của ông .

"Đứa bé , chuyện bình thường thôi, mắt đỏ thế." Nghiêm Phượng Hoa và Tạ Chính , hai cụ vội vàng dỗ cháu gái.

" bảo mượn xe ô tô cũng , cứ đòi cái xe cà tàng của ông, trẻ con lớn chẳng lẽ cần thể diện nữa !"

Tạ Chính chút bối rối, trong ấn tượng của ông, Nguyễn Hiện Hiện thuộc tuýp bề ngoài đại trí như ngu, trong lòng hiểu rõ chuyện, và kiên cường.

Vân Vũ

Ông tưởng cô sẽ vui vẻ nhảy phốc lên xe, thậm chí lên cả tay lái.

Hồi ông đày, lỡ mất sự đời và trưởng thành của các cháu, chỉ tìm niềm vui ông nơi đứa cháu gái nhỏ, cho thế?

Bàn tay to như cái quạt vỗ mạnh lên yên xe, "Đừng , xe hư, ông đ.á.n.h nó."

Nguyễn Hiện Hiện nước mắt khô toe toét, chút ngại ngùng, ngoáy ngoáy m.ô.n.g cố gắng lên chiếc ghế gỗ nhỏ, thử mấy đều thành công...

lúc cô phồng má, định bất chấp ánh mắt nóng bỏng từ chiếc xe của Phạm Thái Thái, trèo bò lên xe đạp, thì eo thắt ,

là Tạ Chính bế cô lên, là thiên sinh đàn ông thẳng thừng bằng thép đoán chắc cô sẽ giận, mở miệng .

"Giống bà cháu, lùn tịt, kết hôn đẻ con gái , đôi chân ngắn củn di truyền cho con trai, chẳng hại chắt của ."

Lưng Nghiêm Phượng Hoa vả một cái, Nguyễn Hiện Hiện phồng má, "Đẻ con trai thì ? Bạn trai cháu chân dài, gần một mét chín đấy, ngoài cổ là chân."

"Vậy chẳng là tinh chân ?" Tạ Chính to một tiếng, "Giữ chắc ."

Chiếc xe đạp cuốn theo làn gió lạnh mùa đông, phóng mất hút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-358-ve-den-nha-tham-hoi.html.]

Nguyễn Hiện Hiện hứng trọn một miệng gió lạnh, nhưng đôi mắt sáng rỡ, hóa phong cảnh ghế xe đạp như !

Khu gia đình của Cục 749 gần ngoại ô, ba đạp xe vật lộn cả nửa buổi chiều, khi về đến nhà thì vầng dương khổng lồ màu cam xiên chéo bầu trời.

Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên khuôn mặt ba ông bà cháu, in hằn ba khuôn mặt rũ rượi, gục gặc, uể oải.

Tạ Chính thì mệt.

Nghiêm Phượng Hoa thì xóc đau cả mông.

Chỉ Nguyễn Hiện Hiện, đón mặt gió lạnh, lạnh đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ tê cứng.

Ba , hẹn mà cùng .

Khoảnh khắc khắc sâu trong lòng Nguyễn Hiện Hiện, cho đến khi cô già , cho đến khi cô chở con cháu nhảy quảng trường, vẫn , và cũng sẽ bao giờ quên!

Nguyễn Hiện Hiện run rẩy lấy từ trong n.g.ự.c tấm thông hành.

Cảnh vệ mở ngăn kéo dán tem phong, lấy một cuốn sổ, trịnh trọng ghi thông tin cơ bản và đặc điểm ngoại hình của Nguyễn Hiện Hiện.

Người trung niên vỗ vỗ cuốn sổ, "Được , nhớ thời gian thì bổ sung ảnh , khu nhà chúng khá nghiêm ngặt."

Nguyễn Hiện Hiện từng thấy khu tập thể nào nghiêm ngặt như , lặng lẽ lấy từ trong túi một tấm ảnh đen trắng, đặt bên cạnh khuôn mặt nhỏ của .

"Cái ạ?"

Cảnh vệ: Không là ở , chỉ cảm thấy kỳ quặc!

Mãi đến khi bóng lưng ba ông bà cháu khuất dần, mới chợt nhớ , ai mà rảnh rỗi mang theo ảnh thẻ đen trắng của trong túi thế chứ?!

Chỗ ở mới phân cho của bà rộng rãi lắm, sáu mươi mét vuông, một phòng khách nhỏ với hai phòng ngủ.

phong cách mang đến cảm giác ấm cúng mà Nguyễn Hiện Hiện vô cùng quen thuộc.

Bàn chải đ.á.n.h răng, khăn mặt, đồ ăn vặt của cô, tất cả đều đặt ở những vị trí quen thuộc, dù là đầu tiên đến, nhưng dường như cô sống cùng bà trong ngôi nhà một thời gian .

"Cháu lên phòng nghỉ ngơi một lát, quần áo rửa mặt , ăn mì tương đúng , rau củ các thứ đều sẵn cả, bà xào nhanh chút tương ba ông cháu ăn cơm."

Trên bếp lò một ấm nước nóng, sôi lục bục nóng lạnh, trong nhà ấm áp.

Nguyễn Hiện Hiện đang quần áo chợt nhớ , thò đầu từ trong phòng, "Bà ơi, xào nhiều tương và nấu nhiều mì một chút, lát nữa bạn đến nhà ăn cơm."

"Biết !" Nghiêm Phượng Hoa đáp lời, sai ông chồng đến nhà hàng quốc doanh cổng mua thêm vài món, tiếp đãi khách khứa thể quá tùy tiện.

Biết bà vất vả cả ngày, định tự tay bếp nấu nướng, Nguyễn Hiện Hiện cũng ngăn cản.

Nửa giờ , Tạ Chính dẫn Phạm Thái Thái và Phong Nhược Lôi cùng trở về.

Phong Nhược Lôi chính thức tự giới thiệu với hai cụ, "Đáng lẽ cha cháu nên tự đến chào hỏi, nhưng hiện ông đang ở Hắc Long Giang, đơn vị đang huấn luyện đặc biệt, tạm thời thể sắp xếp .

Cha cháu nhờ cháu chuyển lời đến hai cụ, ngày đến chào hỏi chính thức, ông chắc chắn sẽ tự tới."

Đây là... chị gái của nhà chồng tương lai của cháu gái ?

Nghiêm Phượng Hoa liếc cháu gái một cái đầy trách móc, sớm? Nếu sớm, bà đón cô bé đáng ghét , mà ở nhà chuyên tâm chuẩn tiếp đãi khách.

Nhìn thấy thái độ hòa nhã của hai cụ, trái tim Phong Nhược Lôi thấp thỏm cả ngày cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.

Trời mới , cô vốn định chọn một thời điểm khác để đến chào hỏi một cách trịnh trọng, về đến đơn vị, một ông lão đáng ghét từ Hắc Long Giang gọi điện thoại đến oanh tạc dồn dập cô.

Ý ông là, khi chào hỏi chính thức, bảo cô đến thăm dò thái độ của hai cụ .

Nhỡ hai cụ đồng ý, thể hiện thái độ kháng cự, thì cái đứa em trai khó ở, còn là trai tân của nhà cô, lẽ cả đời đều ... ở !

May mắn , kết quả thật .

Để tránh gây ấn tượng đột ngột, phép tắc, Phong Nhược Lôi thẳng thắn.

"Gia hiện đang công tác, phụ cháu ý là, ngay lập tức mặt cháu đến thăm hỏi hai cụ, thật đột ngột phiền hai cụ !"

 

Loading...