Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 363: Ông nội ơi, cháu gái tặng ông một món quà lớn

Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:03:36
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời dứt như rút hết tinh thần lẫn sinh khí của bà . Nguyễn Hiện Hiện từng thấy một nào thể già nua, héo úa mắt một cách rõ ràng đến .

Cô đưa tay vén vén góc chăn cho bà nội kế, khẽ khàng dỗ dành:

"Đừng kích động như . Sau đều là một nhà cả, bà yên tâm , đám cưới chú Cảnh và Cảnh Tự nhất định sẽ kịp về dự."

Ý của cô là: Bà tự g.i.ế.c thì nhà họ Cảnh cũng chẳng cần xuất hiện nữa!

"Bà... nhất định giữ gìn sức khỏe nhé!" Nguyễn Hiện Hiện khẽ , trong đôi mắt thoát sự ác ý như hình thù rõ rệt.

"Á!" Tô Thinh Vinh nhịn nữa, hai tay ôm lấy đầu rít lên từng tiếng chói tai. Vì dùng sức quá mạnh, vết thương khâu cổ tay bung .

Những thứ trong tầm mắt quét xuống đất một cách phẫn nộ, tay chỉ về phía cửa, "Cút , cút ngay khỏi đây."

Trước khi y tá kịp bước , Nguyễn Hiện Hiện vội vàng nhét mấy cân thịt lợn mang theo trong túi.

Nè! Mang đến là mang đến , nhưng bao giờ là mang cho bà .

"Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?" Nhân viên y tế xông ghì chặt Tô Thinh Vinh, "Bình tĩnh, xin bệnh nhân hãy giữ bình tĩnh."

Nguyễn Hiện Hiện , lặng lẽ rời .

Xách theo ba cân thịt lợn của , cô đạp chiếc xe đạp của ông Tạ, thong thả đạp thẳng đến khu tập thể quân đội.

"Hiện Hiện?" Người lính gác gọi cô, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, " là nữ đại thập bát biến mà, khác về nông thôn đen nhẻm gầy còm, còn xinh hơn thế?"

Nguyễn Hiện Hiện bóp phanh xe, "Chú Chu, lâu lắm gặp, chú nhận mộc nhĩ cháu gửi về ạ?"

Người lính gác họ Chu liên tục gật đầu, "Nhận , nhận từ mấy tháng ."

Ông bước khỏi lán gác, quanh một lượt, kéo Nguyễn Hiện Hiện đến chỗ khuất hỏi: "Cháu đây là? Về nhà họ Nguyễn?"

Thấy cô gái gật đầu, ông sốt ruột vỗ đùi đ.á.n.h bốp một cái, "Không thể về , cô bé , đoạn tình đoạn nghĩa ? Không việc gì còn lao nhà họ Nguyễn gì nữa?"

Nguyễn Hiện Hiện khổ, "Ông nội cháu bảo, gãy xương nối tình thâm. Ông già , sắp kết hôn, còn sức lo liệu nữa, bảo cháu về nhà giúp một tay."

"Cái gì?" Chú Chu một mặt biểu cảm như sét đánh, "Ai kết hôn mà bảo cháu lo liệu?"

Vân Vũ

"Ông nội cháu chứ ai!"

Chú Chu sốt ruột vòng quanh, cuối cùng vỗ đùi một cái, nghiến răng , "Con bé, chú ông nội cháu lưng . Sau khi cháu , cả nhà họ mắc bệnh truyền nhiễm, cụ thể là bệnh gì cũng , đó chỉ chữa khỏi. Mới lâu đây, trong khu tập thể , bệnh của ông nội cháu bắt đầu lây lan , cháu việc gì thì ít lao cái nhà đó thôi."

"Viêm gan A hả?" Nguyễn Hiện Hiện hỏi.

"Viêm gan A hả?" Chú Chu mắt sáng rỡ cũng hỏi .

Hai ông cháu chụm đầu thì thầm một hồi, đến khi Nguyễn Hiện Hiện nhận thì mặt trời xế bóng.

Cô vội vã đẩy xe chạy về phía nhà họ Nguyễn.

Chiếc xe đạp dừng cửa, ngôi nhà hai tầng gạch đỏ từng bề thế ngày nào, từ bên ngoài dường như mất hết sinh khí, toát lên vẻ tiêu điều, tàn tạ.

Mặt trời xế, hơn ba giờ chiều, thế mà trong nhà tối om.

Nguyễn Hiện Hiện cửa, lưng về phía ánh sáng, đang quan sát căn phòng khách quen thuộc xa lạ thì một bóng đen trong góc bỗng động đậy.

"Hiện Hiện, cháu gái, cháu ?"

Lời dứt, Nguyễn Kháng Nhật định lao tới ôm lấy cô.

Nguyễn Hiện Hiện yên tại chỗ, giọng như như mỉa, "Tiến thêm một bước nữa, định lây bệnh bẩn thỉu cho , đừng trách vả cho mấy bạt tai."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-363-ong-noi-oi-chau-gai-tang-ong-mot-mon-qua-lon.html.]

Nguyễn Kháng Nhật khựng bước chân, mới mấy ngày mà mặt ông cũng mọc lên một nhọt độc, hơn nữa hình gầy trông thấy.

Ông phía , thấy bóng dáng Tống Nam Ly, gương mặt đầy thất vọng, thụp xuống góc tối, chỉ còn giọng vang lên:

"Ta cũng vòng vo với cháu nữa. Hoặc là chữa khỏi cho , hoặc là đăng báo, tuyên truyền khắp cả nước chuyện cháu bất hiếu như thế nào. Người bài tìm , thật giả quan trọng, cháu nên dân chúng thích xem nhất, cũng thích chỉ trích nhất những kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa."

Nguyễn Hiện Hiện trả lời ông , chỉ hỏi, "Bảo Châu nhà ?"

Nguyễn Kháng Nhật liếc lầu , giọng lạnh lùng, "Không ."

Từ khi ông mắc bệnh giang mai, đứa cháu gái tránh ông như tránh bệnh dịch. Dù thể hiểu , nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn thấy khó chịu. Nhắc đến Bảo Châu, giọng điệu còn lạnh nhạt hơn ba phần.

"Không !" Nguyễn Hiện Hiện gật đầu, "Cháu thể mời bác sĩ Tô đến khám cho ông..."

Không đợi Nguyễn Kháng Nhật kịp lộ vẻ mừng rỡ, cô tiếp: "Điều kiện là, hãy để Nguyễn Bảo Châu biến mất khỏi thế giới ."

Quá chấn động, Nguyễn Kháng Nhật kịp lên tiếng ngay.

Vừa mở miệng, Nguyễn Hiện Hiện liếc mắt bóng đen lầu hai đang run rẩy nhẹ vì một câu của cô, giơ tay ngăn lời sắp thốt của Nguyễn Kháng Nhật.

Không cần , cô cũng lão già sẽ c.h.ử.i cô tâm địa độc ác, tình chị em ruột thịt, đó là em gái ruột của cô vân vân...

"Ông suy nghĩ kỹ , điều kiện của chỉ một thế thôi."

Cô khẽ , giọng điệu mang theo sự dụ dỗ.

"Ông nội, ông cháu ở Bộ Quốc phòng chứ? Nhân viên an đấy, đó là công việc mà ngay cả nhà họ Cảnh cũng thèm , tương lai xán lạn, phúc ấm ba đời. Ông mất một đứa cháu gái ngay cả ngoại tình cũng nên trò trống gì, nhưng một đứa cháu gái tương lai rộng mở. Vụ giao dịch chẳng lời ? Cháu nghĩ , từ nhỏ ông thích cháu, thậm chí chán ghét, tất cả đều là do sự tồn tại của Nguyễn Bảo Châu. Nếu như loại bỏ , nếu cô c.h.ế.t , ông sẽ là ông nội của riêng một cháu."

Vào ở Bộ Quốc phòng, an ? Nguyễn Kháng Nhật há hốc mồm, đột nhiên bật dậy từ góc tối, "Thật ?"

Đó là cơ quan đặc biệt nắm giữ nhiều bí mật quốc gia nhất, đứa cháu gái từ nhỏ gì hỏng nấy, ăn thì đủ no tạo hóa lớn đến thế ?

Vì quá chấn động, ông nhất thời quên mất phản bác rằng dù thế nào cũng sẽ hy sinh đứa cháu gái yêu thích nhất.

"Đương nhiên ." Nguyễn Hiện Hiện đầy tự tin, lôi thẻ nhân viên cho xem, con dấu đỏ tươi đó Nguyễn Kháng Nhật nhận .

"Chỉ cần loại bỏ Nguyễn Bảo Châu, giữa ông cháu chúng sẽ còn cách trở gì nữa. Đánh hổ cần em, trận cần cha con. Ông nội, để bày tỏ thành ý, cháu gái xin tặng ông một món quà lớn ."

"Món quà lớn gì?" Nguyễn Kháng Nhật theo thói quen hỏi .

Nguyễn Hiện Hiện ông nội với khuôn mặt co giật, đôi mắt đục ngầu. Hình ảnh Nguyễn Lữ trưởng từng tàn độc, bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích ngày xưa dường như vài trận bệnh cuốn . Giờ đây chỉ còn một xác c.h.ế.t , sống dựa ảo mộng, tham lam điên cuồng cố nắm lấy một tia sinh cơ.

Nhìn gương mặt già nua của ông vì kích động, phấn khích mà ửng đỏ, Nguyễn Hiện Hiện bật , nụ chân thành.

"Đưa nhà họ Cảnh cho ông thì nhỉ?

Cháu đưa nhà họ Cảnh cho ông, như là tiền đặt cọc để ông giúp cháu loại bỏ Nguyễn Bảo Châu."

Nguyễn Kháng Nhật: "Đưa bằng cách nào?"

Nguyễn Hiện Hiện: "Để Tô Thinh Vinh kết hôn với ông, để nhà họ Cảnh từ xuống phụng dưỡng ông lão thái gia."

Sợ tin tức mắc bệnh giang mai truyền khắp nơi, mấy ngày qua Nguyễn Kháng Nhật hiếm khi khỏi nhà, xin nghỉ phép dài trong quân đội, càng cách nào dò la tin tức. Không, nếu , ông vẫn thể, nhưng ông đang trốn tránh, sợ rằng những tin tức thu thập là lời đồn đại về . Quá sợ hãi, nên ông tự nhốt trong nhà, , đồng nghĩa với tồn tại.

Vốn dĩ đang sục sôi, Nguyễn Kháng Nhật bỗng chốc m.á.u huyết lạnh , nhãn cầu đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi.

"Cháu... đang... đùa... tao?"

 

Loading...