Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 374: Giang mai, mù mắt, ung thư
Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:06:52
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà lòng căm hận của Hiện Hiện đối với Lục Nghị đến từ , chỉ rằng cô ghen ghét sâu sắc.
Cái ngày ở trạm xe, bà trông thấy ánh mắt của con gái về phía Lục Nghị chứa đầy sát ý, giống như nên bắt đầu từ .
Không ? Vậy thì để bà giúp nó.
Gió lạnh vi vu, Đơn Tĩnh đội cơn gió lạnh lẽo của mùa đông, chạy đến mấy nhà lân cận ăn trộm mấy đôi giày nam cỡ khác để giả tạo hiện trường.
Thủ đoạn thô sơ, thể qua mắt cảnh sát nhưng chắc chắn qua mặt gia đình họ Lục, những sẽ truy đến cùng cái c.h.ế.t của Lục Nghị. Không , lúc đó ước chừng bà đến bên bờ biển .
Sau khi tất việc, Đơn Tĩnh do dự nữa, trèo lên chuyến tàu về phía Nam, Lục Nghị cũng vĩnh viễn ở trong đêm tuyết gió bão bùng .
...
Sáng sớm hôm , Nguyễn Hiện Hiện hồi phục sức lực, như ý uống sữa đậu nành ngọt, no nê , cô dậy.
“Bà ơi, cháu ngoài một chuyến, mấy hôm nay sẽ ở bên ngoài, tới lui cho mệt, nhất định sẽ trở về 23 tháng Chạp để cùng ông bà ăn 23 tháng Chạp.”
Người già hỏi cô gì, dặn dò cẩn thận thứ, quấn cô thành cái bánh chưng thả cô rời .
Sau khi rời , ông bà gì, thu dọn xong cũng lặng lẽ rời khỏi nhà, hướng về hai phía khác .
Sau khi dò nơi An ninh Quốc gia giam giữ phạm nhân, Nguyễn Hiện Hiện uống một lọ t.h.u.ố.c tàng hình, chờ thời cơ mai phục ở nơi phạm nhân sân chơi.
Thuốc tàng hình thể xuyên tường, tìm từng phòng một quá phiền phức, cô đành đợi ở sân vận động lớn nơi phạm nhân chơi.
Lần chơi buổi sáng, Nguyễn Hiện Hiện tìm thấy .
cô kiên nhẫn, mãi đến buổi chiều, cuối cùng cô cũng tìm thấy hai cha con họ Cảnh, tinh thần vẫn còn khá, đang một đám .
Nhân lúc cha của Cảnh Tự trả lời câu hỏi của một cầm đầu, Nguyễn Hiện Hiện nhanh chóng tay, từ phía bịt miệng Cảnh Tự, lôi đến góc tường bóng râm.
Cảnh Tự trợn mắt, miệng bịt chặt, khi thể giãy thoát khỏi sự khống chế, mặt càng thêm hoảng sợ, cho đến khi đầu gối truyền đến một cơn đau nhói như khoan.
Khi đau đến co rút, hai mắt đỏ ngầu, mắt trợn ngược, thì một thứ gì đó lạnh lẽo áp ngón tay út, tiếp theo, một cơn đau dữ dội hơn ập đến.
Dù khống chế, mắt thấy, , ngón tay út của chặt đứt.
Nỗi sợ hãi trong lòng lớn hơn nỗi đau, chặt xong ngón tay, bước tiếp theo là c.h.ặ.t đ.ầ.u ?
Cảnh Tự trong nỗi sợ hãi tột độ đ.á.n.h cho bất tỉnh.
Khi hiệu lệnh tập hợp vang lên, các cai ngục phát hiện thiếu một lập tức hành động, lâu phát hiện Cảnh Tự ở góc tường, đầu gối trái gãy, mất một ngón tay út.
Cuộc điều tra tiến hành ngay trong đêm.
Việc chấn động cấp , đơn giản chỉ là một phạm nhân thương, vết cắt vết thương bằng phẳng, bác sĩ quân y chẩn đoán là thương do lưỡi d.a.o sắc.
Vậy là, phạm nhân giấu d.a.o , chuẩn vượt ngục ?
Trại giam ngay lập tức tổ chức rà soát.
Ngay khi cha của Cảnh Tự gọi đến văn phòng, chuyện thông báo, thì Nguyễn Hiện Hiện đến tòa biệt thự ba tầng của gia đình họ Cảnh.
Căn nhà trang trí thể là xa hoa, nhưng thể nhận những chi tiết đều dụng tâm.
Tô Thính Vinh xuất viện, lúc đang giường dưỡng thương, trằn trọc mãi ngủ .
Cửa mở, là Vương ma đưa t.h.u.ố.c , điều họ thấy là, phía còn theo một Nguyễn Hiện Hiện đang tàng hình.
Uống t.h.u.ố.c xong, Tô Thính Vinh trực tiếp hỏi: “Đã sắp xếp xong ?”
Vương ma thận trọng gật đầu, “Yên tâm , dặn dò bên bệnh viện rõ ràng , Lữ trưởng Nguyễn sẽ bước xuống bàn mổ.”
Nguyễn Hiện Hiện, đang thập thò như Lưu bà bà dạo Đại Quan viên, nhướng mày, quả nhiên, đồ già chờ c.h.ế.t!
Bà dám liều cả tính mạng của , thì mạng của thằng Nguyễn Kháng Nhật càng đáng giá gì.
Quả thực là một kẻ tàn nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-374-giang-mai-mu-mat-ung-thu.html.]
Nhân lúc hai đang trò chuyện, Nguyễn Hiện Hiện đặt “món quà” xuống theo Vương ma rời .
Một lát , phòng của Tô Thính Vinh truyền một tiếng kêu t.h.ả.m thiết, “T.ử nhi.”
Kẻ chủ mưu “chép” một tiếng, rời khỏi nhà họ Cảnh, lao đến chiến trường tiếp theo.
Giải trạng thái tàng hình, Nguyễn Hiện Hiện thèm giả vờ nữa, hai tay đến bệnh viện.
Sợ lây nhiễm cho bệnh nhân khác, Nguyễn Kháng Nhật chiếm riêng một phòng bệnh.
Mới mấy ngày trôi qua? Con đến tuổi xế chiều còn một hình cường tráng khỏe mạnh như Nguyễn Kháng Nhật giờ giống như chiếc áo len co rút , cả còng xuống giường.
“Cháu đến ?” Giọng khàn đặc, đôi mắt u ám, vô hồn như những bệnh nhân đục thủy tinh thể.
Nguyễn Hiện Hiện gì, hai tay cho túi quần, lặng lẽ bên giường bệnh.
Chính là con , hết việc ác, hai tay nhuốm máu, đừng là quân nhân, đạo đức tối thiểu của một con .
Cô tưởng khi gặp , sẽ kìm mà xé xác , nhưng thực tế thì , cô chỉ ở đầu giường với sự lạnh lùng đến băng giá.
Chờ mãi thấy trả lời, Nguyễn Kháng Nhật ngạc nhiên ngoảnh đầu , đối diện với một đôi mắt hình hạnh nhân như vực sâu, thể chút cảm xúc thật nào.
Không hiểu vì , tim đập nhanh hơn, một dự cảm cực kỳ bất an ập đến.
Hắn mở đôi môi nứt nẻ định , lúc đó, cửa phòng bệnh mở, một vị bác sĩ trung niên trang bước , trực tiếp gọi tên Nguyễn Hiện Hiện.
“Là nhà ? Ra ngoài một chút, ngoài viện phí phẫu thuật, còn một tình hình bệnh nhân cần thông báo với bạn.”
Nguyễn Hiện Hiện: “Nói , ngay tại đây.”
Vị bác sĩ đẩy kính, định những lời sắp thể kích động bệnh nhân, nhưng đối diện với ánh lạnh lùng của nữ đồng chí, nuốt lời sắp thốt .
Sắp xếp ngôn từ, cũng chẳng gì để sắp xếp, trực tiếp : “Lữ trưởng Nguyễn ngoài việc cần bỏ nhãn cầu, giang mai, chúng còn ở đây…”
Vị bác sĩ chỉ vị trí gan của , “Đã kiểm tra ung thư gan.”
“Cái gì?” Phản ứng dữ dội nhất chính là Nguyễn Kháng Nhật, bật dậy như xác c.h.ế.t sống, mặt lướt qua vô cảm xúc.
Đau khổ, hoang mang, sợ hãi… cuối cùng tất cả biến thành sự lắc đầu như tự lừa dối bản , “Không, thể nào.”
Quân đội hàng năm đều kiểm tra sức khỏe, báo cáo năm ngoái cho thấy cơ thể vẫn khỏe mạnh, so với những trai trẻ, ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn của một trung niên khỏe mạnh.
Làm chỉ trong vòng đầy một năm, lượt mắc tai biến, viêm gan A, giang mai, bỏ nhãn cầu…
Nếu như những thứ vẫn thể dựa t.h.u.ố.c men, thủ thuật y học để sống tiếp, thì ung thư gan chẳng khác nào tuyên án t.ử hình với ?
Nguyễn Kháng Nhật chỉ cảm thấy trời đất cuồng, thèm quan tâm đến kim truyền dịch mu bàn tay, điên cuồng lao xuống giường bệnh định kéo lấy bác sĩ.
“Không thể nào, các cấu kết với để lừa gạt, tuyệt đối thể mắc ung thư gan.”
Nhìn vẻ điên cuồng “sống cũng kéo tất cả xuống địa ngục” của , vị bác sĩ trung niên sợ hãi lùi liên tục.
Tâm trạng bệnh nhân định, mang theo giang mai khả năng lây nhiễm cực cao, đây chính là lý do dù nhà, bệnh viện cũng dám thông báo tình hình bệnh một cách trung thực.
Đều sợ bạo lực thương khác.
Con khi đường cùng, gì là dám .
Khi Nguyễn Kháng Nhật sắp đổ ập bác sĩ, Nguyễn Hiện Hiện giơ chân khiến vấp ngã.
Thân thể Nguyễn Kháng Nhật lúc vốn cũng kiệt quệ, chỉ dựa sự phẫn nộ xen lẫn sợ hãi mà phát điên, cú ngã , đầu đập mạnh xuống nền xi măng, thể nào trỗi dậy nữa.
Nguyễn Hiện Hiện: “Tiếp tục .”
Vị bác sĩ lấy thở, : “Đề nghị ở đây là, khi phẫu thuật cắt bỏ, giang mai cần thiết tiếp tục điều trị nữa.
Hãy để bệnh nhân… ôi, ăn gì thì ăn nấy .”
Vân Vũ