Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 380: Tết Nguyên Đán, Mùng Một Tết Thăm Ngục
Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:06:58
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Hiện Hiện: ???
Nghiêm Phượng Hoa: "Thảo thư chú trọng nhịp điệu và âm luật, còn cháu? Cháu bày trò kỹ xảo giấy ? Chẳng thấy sự ngang tàng bất cẩn của tuổi trẻ, trông ngược giống như cháu chữ ' đây xem nè, là hiện thế báo' ."
"Bà ơi~" Giọng Nguyễn Hiện Hiện ngân nga uyển chuyển.
Nghiêm Phượng Hoa nhịn ý định vả móng vuốt của cháu, đón lấy bút lông - Tết , đ.á.n.h con trẻ.
Bút như rồng lượn, cổ tay xoay chuyển, phóng bút lên giấy đỏ, một nét hành thư khoe kỹ xảo lòe loẹt như cái đồ thích thể hiện .
Long Đằng Thịnh Thế Thiên Gia Hỷ;
Vân Vũ
Nét chữ khoáng đạt phảng phất nét cổ kính.
"Để vế ." Tạ Chính đón lấy bút lông từ tay vợ, : Xuân Mãn Thần Châu Vạn Vật Vinh
Nguyễn Hiện Hiện lặng lẽ đến chiếc tủ năm ngăn cao hơn một chút bên cạnh, kiễng chân, : Xuân Noãn Thần Châu
Một đôi câu đối với ba kiểu chữ khác , nhưng cả nhà đều thích. Lần cô cố ý trò thể hiện, bốn chữ mập mạp bầu bĩnh dán đầu cửa như Phúc Oa giáng trần.
Trong radio là giọng ngọt ngào của dẫn chương trình, từ cũ nghênh mới, chúc mừng xuân mới.
Nguyễn Hiện Hiện đang vật lộn với đám bánh chưng, bánh của bác cả và bà gói giống như những thỏi vàng nhỏ, còn cô, nhào một miếng bột mì to đùng ném lên ván.
"Bà ơi, bánh chưng lời, nó cứ rơi xuống ván..." Chữ "đổ" còn kịp thốt , miệng miếng bột mì bịt .
Ánh mắt Nghiêm Phượng Hoa sắc như dao, "Đang ngày Tết, đừng bắt bà xử cháu."
Thôi , ở chỗ họ, ngày Tết lời ý , những lời như c.h.ế.t, đổ, đau... chỉ cần dám , dù Tết đ.á.n.h trẻ con thì Tết cũng thể bổ sung.
Cô ôm một xâu pháo, ông nội với vẻ ngoài ôn hòa nhưng thực chất cho từ chối, đuổi khỏi cổng nhà.
Nguyễn Hiện Hiện mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ rực rỡ, tóc dài búi cao thành một bông hoa đỉnh đầu, bên thái dương bà cài một chiếc bồ tiền đỏ chót.
Khuôn mặt nhỏ trắng ngần như ngọc, dáng nhấp nhô trông xinh đáng yêu.
Các bác, chú, con cháu trong họ cùng ngoài đốt pháo cũng khỏi liếc cô thêm vài .
Pháo nổ rôm rả, Nguyễn Hiện Hiện chân giẫm lên tuyết trắng, đầu đội bầu trời đầy , giấy pháo đỏ như hoa tuyết từ từ rơi xuống. Giữa khí náo nhiệt tưng bừng, cô sờ viên đá nhỏ cổ tay,
"Cung Dã, Năm mới vui vẻ nhé!"
Đột nhiên, âm thanh lốp bốp vang lên bên tai, cô giật suýt chút nữa thì nảy lên.
Hóa là bà lão ở tầng hai thấy lạnh, trực tiếp mở cửa sổ buộc pháo cây sào tre thả xuống, độ dài thòng xuống ngay sát bên đầu Nguyễn Hiện Hiện.
Cô tức giận chạy lên tầng hai, đập cửa, "Mở cửa , mở cửa , cây sào tre nguy hiểm lắm, bà cứ buộc pháo ngay đầu cháu mà đốt luôn ."
Bà lão gây họa dám mở cửa.
Cuối cùng, cô ông lão dẫn về nhà, bánh chưng nóng hổi lò cùng những món ăn thịnh soạn, cả nhà ăn bữa cơm đoàn tụ đầu tiên hơn mười năm.
Thời gian đoàn tụ luôn ngắn ngủi, sáng sớm mùng Một Tết, Nguyễn Quân và An Bình thu dọn hành lý, từ biệt ông bà.
Nguyễn Hiện Hiện gương mặt đầy luyến tiếc, "Không thể ở thêm vài ngày nữa ?"
Nguyễn Quân sảng khoái, bàn tay to xoa lên đỉnh đầu cháu gái, rối bù mái tóc dài của cô, "Bảo bối của bác, cố gắng lên cho bác xem, trở về sẽ nữa."
Bác cả giận dữ trừng mắt chồng, giải thích, "Đi một lượt về, đường xá mất hơn mười ngày, nên giờ ."
Rồi chuyển giọng, chớp chớp mắt, "Không nỡ rời ? Không nỡ rời thì Hiện Hiện về Vân Nam ở cùng bác một thời gian . Bác Hiện Hiện của chúng xinh , đáng yêu như , chị gặp chắc chắn sẽ mừng lắm."
Nguyễn Hiện Hiện , nhưng cô từ chối: "Hết kỳ nghỉ phép cháu còn xem Nguyễn Kháng Nhật thi hành án bắn, ."
Đây là chủ đề kết thúc cuộc trò chuyện kiểu gì ?
Nghe giọng điệu còn tưởng cô sắp nhận chức nữa kìa!
An Bình đỡ nổi, đẩy chồng phía .
Nguyễn Quân thì đỡ , vẫn còn đang thương lượng với Nguyễn Hiện Hiện, "Có máy ảnh ? Bác kịp xem , chụp , chụp tư thế c.h.ế.t gửi cho bác xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-380-tet-nguyen-dan-mung-mot-tet-tham-nguc.html.]
"Được, miễn là bác sợ cháu bắt như gián điệp thôi." Nguyễn Hiện Hiện mắt trắng dã sắp lộn lên tận trời.
Chạy đến pháp trường gần An ninh Quốc gia để chụp ảnh? Ông bác dám nghĩ thật đấy.
"Càng càng ." Bà lão nảy lên, cho đứa con trai cao gần mét chín một cái bạt tai...
Nguyễn Hiện Hiện: ...
Bà ơi! Cái tát cũng nhất thiết đ.á.n.h mà.
Mùng Một Tết, hai cụ đưa con trai và con dâu bến xe, lúc chia tay rơi nước mắt.
Dự đoán lát nữa sẽ khách đến nhà, Nguyễn Hiện Hiện bảo Thái Thái lái xe đưa hai cụ về nhà, còn một lên xe buýt về phía gần An ninh Quốc gia.
Cảnh đường phố dọc đường vô cùng nhộn nhịp, lũ trẻ tụm năm tụm ba cúi xuống ven đường tìm kiếm,
tìm những quả pháo nhỏ bỏ sót trong xâu pháo hôm qua, dùng nén hương đang cầm tay châm lửa ném , pháo nổ, chúng tán loạn tụ tập với .
Ngõ hẻm khắp nơi đều là tiếng đùa của trẻ con và hình ảnh lớn thăm hỏi họ hàng, tay xách nách mang.
Nguyễn Hiện Hiện cảnh náo nhiệt bên ngoài qua cửa kính xe, ngày đầu năm mới, thể để ông nội ở trong trại giam một ?
Cô cháu gái ngoan bao giờ để ông nội cô đơn.
Xe dừng ở điểm gần An ninh Quốc gia, quãng đường còn Nguyễn Hiện Hiện tìm chỗ vắng vẻ lấy xe đạp từ gian để tiếp.
Vẫn là trại giam đó, con phố đó.
Uống một lọ t.h.u.ố.c tàng hình, thẳng qua cổng chính. Hôm nay, bên trong những song sắt thỉnh thoảng vang lên tiếng hát, là cảnh vệ đang tổ chức hoạt động cho phạm nhân.
Phạm nhân t.ử hình giam riêng nên khá dễ tìm. Khi Nguyễn Hiện Hiện tìm thấy Nguyễn Kháng Nhật, đang đơn độc một dựa góc phòng giam.
Mắt quấn băng, đầu cạo trọc, mặc bộ quần áo tù nhân bẩn thỉu, co ro trong góc tường lạnh lẽo, run rẩy.
Tình trạng cơ thể đặc biệt cộng với phận t.ử tù, nên tham gia hoạt động năm mới do cảnh vệ tổ chức.
Điều cũng tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc gặp gỡ của ông cháu.
Cách một song sắt, Nguyễn Hiện Hiện giải trừ tàng hình, lấy từ gian chiếc chìa khóa vạn năng mua từ lâu, mở cửa phòng giam.
Tiếng bước chân vang lên, Nguyễn Kháng Nhật cựa , giọng khô khốc the thé cất lên, "Ai?"
Phòng giam chỉ ở, mà cảnh vệ kiểm tra phòng cũng sẽ mở cửa lớn. Sa cơ lỡ vận đến mức , vẫn cảnh giác như xưa.
" , thể cho các vị trí ẩn náu của bọn Đài Loan ở Bắc Kinh, điều kiện là giảm án và cho điều trị. Chỉ cần các đồng ý, thể kể hết tất cả những gì ."
Nguyễn Hiện Hiện dừng bước, ánh mắt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại một phạm nhân đáng xử b.ắ.n tám cuối cùng chỉ kết án chung .
Trong lòng chúng quá nhiều bí mật mà phía cần .
Một thời gian tiết lộ một ít, là thể đảm bảo mạng sống vô ưu.
Người sống, dù sa cơ thành phạm nhân, cũng một phạm nhân ích.
Nguyễn Kháng Nhật đang nhầm cô với nhân viên thẩm vấn của An ninh Quốc gia ?
Cô cất tiếng, gọi nhẹ: "Nguyễn Kháng Nhật."
"Là ." Nguyễn Kháng Nhật lao về phía âm thanh của cô...
Nguyễn Hiện Hiện mỉm châm biếm, sống đến nhường nào, nên là để ý đến mức nào, mới đến nỗi nhận giọng của cô?
Cô lùi bước, để chạm một góc áo.
Hắn như hổ đói vồ mồi, đập mạnh xuống đất, ôm lấy đôi mắt rỉ máu, rên rỉ nhỏ. Ánh mắt Nguyễn Hiện Hiện sáng rực, bước tới phía .
Gọi hệ thống: [Tủn tủn, đưa tao một xô lươn sống, chúng liệu pháp cá cho đồng chí Nguyễn .]