Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 386: Tin Báo Tử Của Lục Nghị

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:07:09
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão gia dừng bước, đầu sâu con dâu đang mềm nhũn như bùn, hỏi bà tại thể khẳng định chắc chắn như , cuối cùng sự khẩn trương thu hết về.

Ông chỉ liếc mắt hiệu cho cận vệ, khẽ gật đầu biểu thị sẽ tra ngay lập tức.

Bây giờ, gì quan trọng hơn việc đón đứa cháu nội của về, vụ , lão gia họ Cố thấu hiểu.

Đừng là chân của Hiên nhi hy vọng hồi phục, cho dù nó xe lăn cả đời, thể nữa, thì gia tộc họ Cố cũng tuyệt đối thể giao tay một đứa con hoang phẩm hạnh bại hoại.

Nhìn theo bóng lưng cả nhà vẻ mặt kích động, bước chân vội vã rời , trong ánh mắt cúi thấp của Cố mẫu thoáng qua một tia khó hiểu, tối tăm.

Hồi phục ư?

Đừng hòng!

thậm chí kịp lo cho đứa con trai bắt, vội vã bò dậy bám theo đoàn hướng về phía Đại đội bộ.

……

Viện nghiên cứu tư nhân của Tống Nam Ly —

Nguyễn Hiện Hiện quấn trong tấm ni-lông, từ đầu đến cuối chỉ để lộ đôi mắt ngoài, " lão Tống, phòng trộm cũng cần bọc kín đến mức chứ?"

Cố Thừa Huyên giường bệnh khẽ .

Tống Nam Ly đang kiểm tra đôi chân cho , ngẩng đầu lên cũng thèm, "Tự cô đấy, từ trong một môi trường những vết thương nhọt mận dương mai bước . Bệnh nhân phẫu thuật đầy một tuần, nhiễm trùng thì tính ? Tạm chịu khó một chút ."

Nguyễn Hiện Hiện chớp chớp đôi mắt duy nhất lộ ngoài. Đồ bảo hộ trong nước bây giờ còn đắt hơn vàng, Tống Nam Ly bảo cô xứng, trực tiếp quấn cô trong ba lớp ni-lông.

Cô nghi ngờ gã đang nhân việc công để trả thù riêng.

Kiểm tra xong, Tống Nam Ly thẳng dậy, mặt nở nụ , "Hồi phục , hôm nay bắt đầu từng bước bắt đầu trị liệu phục hồi chức năng. Sẽ đau, chuẩn tinh thần ."

Đâu chỉ là ? Bởi vì Nguyễn Tiểu Hiện dùng Linh Tuyền cao cấp, khiến các bác sĩ khác thấy tình trạng hồi phục phẫu thuật hiện tại, đều thể thốt lên đó là một kỳ tích y học.

Không bơm giảm đau, Cố Thừa Huyên đưa tay sờ phía ngoài đùi đau đến tê dại, đau ư? Đau đớn tuy đáng sợ, những đêm nửa đêm đau đến mức c.h.ế.t.

tất cả những thứ vẫn hơn là liệt giường cả đời, thấy bất kỳ tia hy vọng nào.

Để phân tán sự chú ý, Cố Thừa Huyên hỏi cô, "Không đợi đến khi chân hồi phục , ít nhất thể dậy mới với nhà ? Kế hoạch đẩy lên sớm ?"

Nguyễn Hiện Hiện: "Nắm bắt một cơ hội , một cơ hội để ông nội rõ bản chất của Cố Chính Trì, một cơ hội để lên ngôi vị, kế hoạch đẩy lên sớm."

Từ đầu đến cuối, thứ cô tính toán là trái tim của lão gia họ Cố.

Chưa từng qua , cô vị lão gia sớm rõ bản chất thật sự của Cố Chính Trì .

cô đ.á.n.h cược một vị lão tướng sa trường thể chịu đựng nổi việc kế thừa những chuyện xa lộ ánh sáng.

Trong ván cờ , luật pháp thể trừng trị Cố Chính Trì, nhưng lão gia họ Cố thì thể.

Cố Thừa Huyên: "Sau khi về, thế nào? Làm cho tàn phế? Hay là... g.i.ế.c c.h.ế.t ?"

Nguyễn Hiện Hiện suy nghĩ một chút, kiếp , tổn thương mà Cố Chính Trì gây cho cô chỉ là một cú đá gãy mấy cái xương sườn.

Lúc đó là ngôi đang lên, còn cô chỉ là đống bùn thối rữa đất, thêm một cái cũng là sự ban ơn với cô.

Chỉ một thái độ đó, nhiều , bao gồm cả Lục Nghị, sẵn sàng sức vì .

Nguyễn Hiện Hiện khẽ , "Tùy , chỉ một điều, thấy ngoi đầu lên nữa."

Ánh mắt Cố Thừa Huyên khẽ chớp, chỉ là ngoi đầu lên nữa? Như thế đủ ?

Năm đó đối phương phục kích, và việc hai chân dần mất cảm giác khi thương, nhiều điểm đáng ngờ.

Lúc đó, lòng như tro tàn, sống thế nào, c.h.ế.t trong nhục nhã, đều thành vấn đề. hôm nay khác.

"Nhân tiện các đến chủ đề ." Tống Nam Ly lấy một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một cục chất nhầy màu đen, to bằng móng tay.

"Đây là thứ nạo từ xương và gân cốt chân khi mổ, xét nghiệm, độc, rõ là độc gì, nghiêng về thần kinh. Anh cơ hội thể tìm chuyên gia về mặt để tra ."

Hắn là Đạo y, từ nhỏ học thuật Kỳ Hoàng, m.ổ x.ẻ phẫu thuật cho đều là học khi Tây y truyền trong nước.

Đối với Tây y, vượt hơn phần lớn hiện trong nước, nhưng tuyệt đối dám là tinh thông.

Cố Thừa Huyên nắm chặt lọ thủy tinh, chất nhầy đen bên trong, sắc mặt tối tăm khó lường, "Được, cảm ơn!"

"Không còn sớm nữa ." Nguyễn Hiện Hiện ngẩng tay lên xem đồng hồ, "Ước chừng ông nội cũng sắp đến , sẽ gặp mặt họ, về đây."

Nghe , ánh mắt rực cháy trong mắt Cố Thừa Huyên lập tức tắt lịm, tối sầm nhiều. Anh mím môi, cuối cùng gì, chỉ dặn dò đường cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-386-tin-bao-tu-cua-luc-nghi.html.]

Nguyễn Hiện Hiện định như quen thuộc vỗ vai , động, cả tấm ni-lông theo đó xào xạc, cô đảo mắt.

"Được ! Gặp khó khăn gì cứ mở miệng, chuyện gì mà Tiên đế Nguyễn đây giải quyết . đây."

Cho đến khi cửa phòng bệnh đóng , Cố Thừa Huyên hỏi Tống Nam Ly, "Anh hiểu cô ?"

Tống Nam Ly chỉ chỉ đầu, ý là bệnh nhẹ.

……

Nguyễn Hiện Hiện lái xe lang thang ngoài đường đêm, dáng vẻ như du thần, chạy qua khắp các ngõ lớn ngách nhỏ của kinh thành. Xe lượn qua Thiên An Môn, vòng qua cả T.ử Cấm Thành, mà trong lòng cô vẫn chẳng chút ý về nhà.

Trùng sinh trở , quy tất cả bi kịch kiếp thành một điều: quá hồ đồ. Nên đời , tự nhủ một con “tiểu thái dương” tỏa sáng bốn phương tám hướng— chiếu sáng chính , soi đường cho khác.

khi Nguyễn Kháng Nhật và Nguyễn Bảo Châu lượt bỏ mạng… bỗng thấy mệt.

Không xã giao, vui lòng ai nữa.

Càng buồn phí sức những mối quan hệ vô dụng.

Mồng Hai Tết, bà nội chẳng con gái, họ hàng cũng đến, nhưng hàng xóm láng giềng hai bên thường sẽ mở cửa qua chúc Tết. Vậy mà cảm thấy… chẳng hòa cái náo nhiệt đó chút nào.

Lái xe vô định đường suốt mấy tiếng, chỉ đến khi bình xăng sắp cạn, mới chịu đầu chạy về nhà.

Phòng thủ cẩn thận đến thế, ngờ gần mười giờ tối, trong nhà —tiếng tranh cãi xuyên qua hai cánh cửa gỗ mà bay tận hành lang.

xoay chìa khóa trong tay, lơ đễnh nghĩ:

Ai trời? Giữa mấy ngày Tết mà sang nhà gây phiền phức?

Cửa mở, chuỗi lời chúc Tết mà chuẩn sẵn còn kịp bật khỏi miệng nghẹn — vì đang sofa trông già chỉ mười tuổi.

Bước chân cứng đờ tại chỗ.

“Lục gia gia?”

ngờ đang mặt ở nhà giờ là Lục Thiên Minh, ông nội của Lục Nghị. Sau khoảnh khắc ngẩn , mặt theo bản năng hiện lên một nụ .

“Trễ thế , ngài ăn cơm ạ?”

Không khí căng như dây đàn lập tức câu hỏi của chặt đứt.

Vân Vũ

Lục Thiên Minh đưa tay sờ mũi, hừ nhẹ: “Ăn ! Giờ ai mà ăn chứ!”

—Còn ai giờ chạy đến nhà khác khách !

đối với ông chút tình cảm từ kiếp , nên hỏi han vài câu cũng là lẽ thường tình.

“Tại ạ? Nhà xảy chuyện gì ?”

“Lục Nghị c.h.ế.t .”

Lục Thiên Minh mở miệng ném một tiếng “oành” chấn động trời đất.

Bà nội trợn trắng mắt:

“C.h.ế.t thì c.h.ế.t, chạy sang nhà kêu gào thì cái thể thống gì?

Chẳng lẽ còn nghi —một bà già—thấy nó trai g.i.ế.c vì tình chắc?”

Ngày hai ông bà từng là chiến hữu. Khi Lục Nghị còn bé, gương mặt nó quả thật đến mức trong cả đơn vị ai sánh bằng, nên bà nội thích nó cũng là chuyện thường.

kể từ khi những chuyện nó với và Đơn Tĩnh, bà nội hết thương nổi.

Bị coi như nghi phạm mà hỏi suốt từ trưa tới tối, đến giờ bà nội chuyện khó một chút cũng .

bộ như sững một thoáng, kịp thời chặn lời ông Lục khi ông định gì thêm.

“Vậy … Lục lão, xin chia buồn.”

“Tối nay ngài qua thì ngày mai hoặc ngày cũng định sang bên nhà ngài một chuyến.”

mím môi:

“Có một chuyện, nên tìm một cùng huyết thống của ngài.”

 

Loading...