Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 417: Nguồn gốc tiền kiếp

Cập nhật lúc: 2025-12-04 09:14:33
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cung Dã thể chứ?

Tiểu Tiên Nữ mà cô theo đuổi, hưởng thụ chính là quá trình con đường báo thù và thành công!

"Lại đây, đây." Ánh mắt thâm thúy thu , Nguyễn Hiện Hiện kéo Cung Dã băng qua dòng , quanh co bảy lượt tám vòng lách hẻm nhỏ đối diện phố.

Đi bao xa, ngay cửa hẻm thấy một bà lão đang bán bánh dầu chiên.

Đầu năm 1975, những tay buôn ở Tứ Cửu Thành vẫn còn lén lút đấu trí đấu dũng với Cách Vĩ Hội, còn ở Hải Thành, những thương nhân rong ruổi khắp ngõ hẻm còn hiếm.

Nói là công khai chính đại thì dám, nhưng trong những con hẻm tránh như thế , thiếu những tiểu thương buôn bán nhỏ.

Họ quen thuộc địa hình đường sá, gặp lúc kiểm tra thì bỏ hàng hóa chui qua các ngõ hẻm, ai đến cũng bắt .

Cách một thời gian dài đằng đẵng xuyên qua hai kiếp , nữa thấy khuôn mặt quen thuộc hiền hậu của bà lão, trong lòng Nguyễn Hiện Hiện cảm thấy ngổn ngang trăm mối.

Kiếp , khi cô lòng đầy bi thương tuyệt vọng, đầu tiên một mang tro cốt bà nội đến Hải Thành, sự phát triển tốc độ cao khác biệt với nơi khác ở đây cho hoang mang, bối rối.

Sau khi an táng cho bà nội, cô một lang thang vô định phố, tình cờ lạc con hẻm , trời chiều lòng , trút xuống một trận mưa lớn.

Mất cuối cùng, cô mưa nức nở, những xung quanh tránh mưa đều vội vã ngược xuôi, chỉ bà lão đẩy chiếc xe gỗ nhỏ dừng .

Đưa cho cô một chiếc bánh dầu chiên.

Bất đồng ngôn ngữ, bà lão tiếng Thượng Hải cổ đặc sệt, phát hiện cô hiểu liền dùng ngôn ngữ ký hiệu hiệu cho cô ăn bánh dầu chiên, cần trả tiền!

Có lẽ là thấy cô đáng thương, cũng thể là thấy cô cùng tuổi với đứa cháu gái nhỏ của , bà lão dẫn cô về nhà, lấy quần áo của chị gái cho cô .

Nấu một bát canh gừng, tự tay giặt bộ quần áo ướt sũng bẩn thỉu của cô, khiến cô vốn t.h.ả.m thương, đến nỗi t.h.ả.m thương đến tận cùng.

Khuôn mặt nhăn nheo hiền hậu của bà lão, chính là ấn tượng Hải Thành của cô.

Vân Vũ

Lấy tinh thần, Nguyễn Hiện Hiện giơ tay : "Bà ơi, cho hai cái dầu chiên ạ."

Bà lão tuổi cao, thêm đó hiểu rõ tiếng phổ thông, nhưng hiểu ý cô gái nhỏ hiệu hai.

Cười gật đầu.

Bánh từ hỗn hợp bột và sợi củ cải trắng rán đến vàng ruộm, c.ắ.n một miếng vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm thơm.

Hương vị quen thuộc trong ký ức, Nguyễn Hiện Hiện hưởng thụ đến mắt lim dim.

Cô và Cung Dã mỗi một chiếc bánh dầu chiên, l.i.ế.m sạch những mảnh vụn dầu thừa, từ bỏ ý định đề nghị xin phép đến nhà gặp chị gái.

Chị gái thông minh cũng lương thiện, chỉ tiếc mắc bệnh về hệ miễn dịch nghiêm trọng, dị ứng, dị ứng với tất cả các loại phấn hoa.

Một năm hơn nửa năm ở trong phòng đóng kín cửa để chịu đựng đau đớn.

Người già liều việc ngày đêm kiếm tiền, chỉ mong chữa khỏi cho đứa cháu gái duy nhất bên cạnh.

Hai bà cháu sống chen chúc trong một con hẻm cũ chật chội, bẩn thỉu, đầy hai mươi mét vuông.

Kiếp , bản Nguyễn Hiện Hiện còn sống gì, đối với việc cô cũng đành bất lực.

Liếm sạch hạt vụn cuối cùng trong giấy dầu thừa, Nguyễn Hiện Hiện dùng thứ tiếng Tang Hai vụng về mà vô mở miệng:

"Bà ơi, cháu tiền, chỉ thứ thôi."

Để một tờ giấy trắng gấp chiếc xe gỗ cũ bẩn thỉu, cô kéo Cung Dã ngoảnh đầu chạy vụt , vài nhịp thở bóng dáng biến mất trong những con hẻm quanh co bảy lượt tám vòng.

Bà lão há hốc mồm kinh ngạc.

đàn ông định xuống lầu đổ nước bẩn khi ngủ, thấy cảnh tượng , vứt ống nhổ chạy vụt theo, miệng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa.

"Loại gì thế hả? Ăn mặc chỉnh tề, bắt nạt cả già, cẩn thận bước chân rơi xuống rãnh đấy."

Bước chân đuổi theo của đàn ông một bàn tay già khô ráp nhưng mạnh mẽ, đầy nếp nhăn chặn .

Bà lão lắc đầu, "Không , , ai cũng lúc khó khăn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-417-nguon-goc-tien-kiep.html.]

Trong lúc đàn ông tức giận đến mức ngừng nguyền rủa, bà lão mở tờ giấy trắng gấp , đó vài dòng chữ.

Tiếc rằng bà chữ, chỉ thể đưa tờ giấy cho đàn ông trung niên , "Trên ? Giúp bà thử ."

Người đàn ông trung niên ném tờ giấy xuống cống rãnh bẩn thỉu, nhưng đối diện với đôi mắt hiền hòa bao dung của bà lão, bực bội mở tờ giấy , giây phút , sững tại chỗ...

Phản ứng bất thường khiến bà lóa sốt ruột, "Viết gì , mau nhanh lên , lẽ nào là tin tức của Tiểu Thông ?"

Tiểu Thông trong miệng bà lão, là đứa con trai duy nhất của bà, những năm sinh một đứa con gái bệnh tật đau yếu, vợ bỏ theo khác trốn ngay trong đêm, liền nơi khác kiếm tiền.

Đi một mạch mười sáu năm, trong thời gian đó hề tin tức gì gửi về.

Những hàng xóm cũ đều đứa trẻ đó chút bất lương, ước chừng là vứt bỏ già và đứa con gái bệnh tật, tự bỏ !

Chỉ bà lão một mực tin tưởng rằng con nhất định sẽ trở về.

"Không, tin của Tiểu Thông." Người đàn ông trung niên bỗng nhiên cất cao giọng, "Đứa nhỏ Nhan Nhan nhà bà thể chữa , điện thoại của một danh y.

Còn ... còn ..."

"Nói gì ?" Bà lóa sốt ruột chịu nổi, đến lúc quan trọng thở dài như thế?

"Người để thư rằng năm xưa khi bà thất thế, bà ân cho bà một bữa cơm, mời danh y tay chữa trị cho Nhan Nhan, chính là tiền cơm hôm nay của bà .

Còn để một dãy điện thoại, ký tên là Tiểu Tiên Nữ.

Bà ơi, bà gặp đó!"

Người già run rẩy đôi tay tiếp nhận tờ giấy, đôi mắt đục ngầu chảy dòng nước mắt nóng hổi, một tay chống đàn ông trung niên mới thể vững.

"Mau, mau Hoa Tử, giúp bà thu hàng, bà bưu điện gọi điện thoại, một khắc yên tâm, trong lòng bà một khắc khó yên."

Người đàn ông tên là Hoa T.ử cũng chậm trễ, hét to gọi vợ , đỡ bà lão đến bưu điện gần nhất.

"Alô! Chào , tìm bác sĩ Tống Nam Ly." Người trợ lý điện thoại hiểu tiếng Tang Hải, bà lão sốt ruống đến mức rơi nước mắt.

Cuối cùng, Tống Nam Ly thấy động tĩnh tiếp nhận điện thoại, khắp nam bắc, phương ngôn, nhưng thể hiểu một chút.

Anh ủi đối phương đừng lo lắng, hãy tìm một tiếng phổ thông mặt đối phương để giao tiếp với .

Năm phút , điện thoại kết nối , phía bên vang lên giọng tiếng phổ thông chuẩn chỉnh của nhân viên bưu điện, giọng điệu Tống Nam Ly trở nên lạnh nhạt.

"Có việc gì?"

"Thưa là như thế , một đồng chí tự xưng là Tiểu Tiên Nữ, để mảnh giấy cho một bà lão, bảo bà dẫn theo đứa cháu gái mắc bệnh hệ thống miễn dịch, đến nhờ chữa trị."

Nói lời , chính cũng cảm thấy đột ngột.

Quả nhiên, phía bên điện thoại rơi im lặng, bao lâu , Tống Nam Ly hỏi : "Anh ở nơi nào? Cái gọi là Tiểu Tiên Nữ năm nay cao bao nhiêu, thọ bao nhiêu ?"

Xuyên qua ống , nhân viên bưu điện cũng cảm nhận sát khí!

Điện thoại gác máy, giúp việc, biểu sắc đều đúng nữa, cung kính dùng hai tay đưa tờ giấy trả cho bà lão.

"Người bên bà hai hôm nay ít ngoài, sẽ đưa vé máy bay đến tận nhà, còn dặn dò mùa xuân nở rộ phấn hoa, bệnh nhân nên xe đường dài.

Bảo bà yên tâm, việc sẽ sắp xếp thỏa cho bà, đừng lo lắng!"

Bà lão đờ đẫn sững tại chỗ, trong lòng tràn ngập kinh hỉ, vui mừng đến mức chân tay luống cuống.

Rất quỳ xuống cảm tạ ân nhân, nhưng trong những năm tháng đặc biệt, sợ mang họa cho ân nhân.

Chỉ thể rơi nước mắt ngừng lẩm bẩm: Cảm ơn! Cảm ơn, sẽ ở nhà thờ bài vị cầu an, Tiểu Tiên Nữ bình an cả đời!

Cuối cùng cũng lấy tinh thần một loạt tình huống bất ngờ, Hoa T.ử bỗng nhiên hỏi:

"Xác định chỉ là ân một bữa cơm thôi ? Không là bà vô tình cứu cả nhà cô ? Ra sức công, cô mưu cầu cái gì? Đừng để là kẻ lừa đảo, lập kế hoạch bán bà già chứ?"

 

Loading...