Người đàn ông bán hàng kêu lên: “Trời ơi, ma, thứ mọc chân mà tự rơi xuống đất, xong , c.h.ế.t thôi!”
Hừ! là cái loại tiểu nhân, quẳng ông xuống là lịch sự lắm !
Tần Ngưng phàn nàn trong lòng một câu, mang cá sải bước ngoài, xa xa trông thấy thầy Triệu đang dắt xe đạp chuyện với ai, liền vội vàng chạy tới.
Thầy Triệu mấy câu với , đang chuẩn đạp xe rời thì Tần Ngưng qua : “Thầy Triệu! Chờ một chút, chuyện hỏi chú.”
Thầy Triệu đầu, nghi hoặc Tần Ngưng, khó hiểu : “Cô bé, cháu là ai? quen cháu.”
Nhìn chung quanh , Tần Ngưng : “Không quen cũng , cháu chỉ hỏi chú thu măng thôi?”
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
“Măng? Măng mùa đông?”
“Không, măng mùa xuân!”
“Mùa măng mùa xuân?” Thầy Triệu mở to mắt.
Tần Ngưng lấy trong túi ( gian) hai cây măng đưa cho ông , : “Vườn tre nhà họ hàng cháu mọc gần bếp, chắc là gần đây họ bận chăm phụ nữ ở cữ, trong nhà thiếu khói lửa, xung quanh ấm áp nên vườn tre mọc lên nhiều măng, thật sự là đồ hiếm , thể tùy tiện cho ai .”
Thầy Triệu cầm măng trong tay, hết sức vui mừng : “Đồ quá! Nhà họ hàng cháu bao nhiêu ? Chú lấy, chú lấy hết.”
“Cũng bao nhiêu, chỉ là ăn hết thôi! Nếu chú giá , cháu sẽ giúp chú bàn bạc, lấy hết đến cho chú.”
“Được ! Ừm… Ba hào một cân! Thế nào?”
Lúc , thịt thường giá từ năm hào đến sáu hào một cân, ba hào là mức giá cao.
Tần Ngưng suy nghĩ, bộ hiểu gãi đầu: “A, ba hào … Cháu cũng , cháu bọn họ mùa măng đắt hơn thịt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-63.html.]
Thầy Triệu : “Đồ nhưng cũng mua. Như , ba hào! Không thể nhiều hơn.”
“Được, chú đợi ở đây , cháu đến nhà họ hàng hỏi giúp chú.”
“Nhà họ hàng cháu xa ? Hay là chú đạp xe chở cháu ?”
“Không, , chú đạp xe đến thì những việc đều sẽ đến xem, bán cũng dám bán cho chú.”
“Cũng ! Như , chú mang thịt về nhà , mười giờ rưỡi chúng gặp ở đây.”
Tần Ngưng thấy ông mà giơ cổ tay lộ đồng hồ, kinh ngạc : “A, chú đồng hồ, mấy giờ , cho cháu chỉnh thời gian với?”
Cô vốn định đến trường học chỉnh thời gian, ngờ gặp đeo đồng hồ, đúng là ngoài ý .
Thầy Triệu cũng kinh ngạc: “Cháu đồng hồ ?”
“Không , một món đồ hỏng ông nội để thôi.” Tần Ngưng lấy đồng hồ bỏ túi cho ông , thầy Triệu yên tâm, hào phóng cho Tần Ngưng chỉnh giờ, hẹn lát nữa gặp mặt.
Tần Ngưng thấy còn nhiều thời gian, tìm một góc vắng vẻ cất giỏ cá gian, trực tiếp đến trường cấp hai, họ hàng cái gì chứ, nếu cô mấy trò giả vờ thì thể sống ở thời đại trông mặt mà bắt hình dong !
Ai ngờ cô đến cửa phòng hiệu trưởng suýt đụng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng chắp tay lưng ngoài, thấy Tần Ngưng, bất ngờ : “A, Tần… Ngưng? Tan học ? Tìm thầy việc gì ?”
Hả? Tan học? Cô còn học thì tan học cái gì?
Tần Ngưng chớp mắt mấy cái, : “Chào hiệu trưởng. Em đến để hỏi chuyện …”
Hiệu trưởng đẩy kính mắt: “Chuyện gì? Không em học ?”
Đây là vấn đề!