Hiệu trưởng bóng lưng của Tần Mai Phương, khẽ cau mày.
Chờ cô trong, hiệu trưởng về phía Tần Ngưng : “Được , là cùng thôn, về là bạn học, , cứ như thế nhé?”
Vốn tưởng Tần Ngưng sẽ gì đó, nhưng Tần Ngưng chỉ gật đầu: “Cảm ơn hiệu trưởng, em hiểu , em sẽ chăm chỉ học tập.”
Hiệu trưởng khỏi gật đầu khen ngợi, vẫy tay với lớp học, cô Giảm bước ngoài.
“Cô Giảm, đây là Tần Ngưng mới chuyển lớp, và chủ nghiệm kiểm tra qua, bài , chữ cũng , em tự học giáo trình khối một nên cho em học luôn, chuyện đóng học phí, học bạ giao cho cô đấy.”
Cô Giảm lấy lòng: “Được , nhưng bây giờ học, sách vở, ạ?”
“Chuyện cô thể hỏi chủ nhiệm, bây giờ thì em tự mượn các học sinh lớp thôi.”
“Được .”
Tần Ngưng cũng ngờ hiệu trưởng giúp cô những lời khen ngợi mặt giáo viên, thế là nhanh chóng cúi chào hiệu trưởng nữa: “Cảm ơn hiệu trưởng, phiền thầy ạ!”
Hiệu trưởng tủm tỉm khoát tay rời .
Vì hiệu trưởng đặc biệt khen ngợi, cô Giảm dám khinh thường Tần Ngưng, : “Tần Ngưng, em lớp , nghỉ giải lao cô dẫn em đóng học phí, học bạ, về phần sách giáo khoa, em tự giải quyết.”
Hả, hôm nay học luôn? Mười rưỡi cô còn bán măng nữa! Hiện tại bán măng quan trọng hơn học nhiều!
Tần Ngưng kiếm tiền , về phía giáo viên : “Được , cô Giảm. Bây giờ em một tình huống giải thích với cô, hôm nay em cố ý đến trường hỏi xem thể học , em vẫn em thể học ngay, bà nhát gan, em sợ bà lo lắng, em thể về với bà ngày mai đến học ạ?”
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-66.html.]
“Ờ, ! Hay là hôm nay em về nhà tìm cách mượn sách khối một , ngày mai mang đến lớp học.”
“Được ạ, cô Giảm.” Tần Ngưng cúi đầu chào cô giáo: “Cảm ơn cô, bắt đầu từ ngày mai em phiền cô ạ.”
“Em là một học sinh lễ phép. Được, mai đến đúng giờ nhé!”
“Dạ, em .”
Tần Ngưng rời khỏi tòa nhà dạy học, lấy đồng hồ bỏ túi xem, a, gần mười rưỡi ! Cô xung quanh, bước nhanh đến nhà vệ sinh nữ cách đó xa.
Lúc học sinh đều lớp, trong nhà vệ sinh nữ , Tần Ngưng lách gian, bỏ hết măng xử lý giỏ ước lượng, hơn ba mươi cân.
Cô tính toán sơ bộ, phát hiện nếu bán hết sẽ hơn mười đồng! Đây là cô lười thu hoạch, nếu chăm chỉ thu hoạch thì còn hơn cả thế.
Cũng tệ!
Lúc Tần Ngưng đeo giỏ lê bước đến nơi hẹn với thầy Triệu, thầy Triệu đợi sẵn ở đó.
Tần Ngưng thở hổn hển : “Đây! Cháu ít lời ngon ngọt, họ hàng cháu mới chịu cho cháu bán đấy, đều ở đây, chú xem !”
Thầy Triệu mở đám cỏ che giỏ , hai mắt lấp lánh ánh sáng, vội vàng giúp Tần Ngưng đỡ một bên giỏ, đến nơi yên tĩnh hơn, : “Non quá! Đồ ! Cháu thả xuống, cháu thả xuống! Để chú ước lượng… Ừm, ba mươi cân, cháu cân ?”
“Nghe chú kìa, ai mà dám đến đội sản xuất mượn cân, phát hiện chăm chỉ việc, còn ngoài bán măng, kiểu gì cũng công khai chỉ trích!”
“Vậy... cháu đặt lên xe đạp chú , chú đến cửa hàng thực phẩm phụ nãy cân thử.”
“Haiz, cũng , nhưng cháu cùng chú , nếu bán cá bên trong thấy, gì nữa!”