Tần Ngưng lấy củ khoai lang từ trong túi ( gian) ném cho Triệu Tiến Minh, xoay rời , , suy nghĩ phiếu xe đạp quá mãnh liệt.
Triệu Tiến Minh nhận khoai lang, tùy tiện ném túi măng đạp xe , Tần Ngưng đầu, tiếng chuông xe đạp lanh lảnh , nhe răng: “Xe đạp xe đạp, nhất định một cái!”
Đã hơn mười một giờ, Tần Ngưng đói bụng , nhưng cô đến quán mì , một mặt là vì mì thời , đối với Tần Ngưng xuyên từ tương lai đến cách đây lâu mà , cũng quá ngon, còn thấy dầu mỡ, mặt khác là phụ nữ bán hàng quá đáng ghét, cô bà bám lấy hỏi đổi phiếu lương thực nữa.
Tần Ngưng dạo một vòng trong chợ, mua bốn cái bánh bao nhân thịt, ăn hai cái, cất hai cái còn gian, mang về cho Tần A Nam ăn.
Lần về đến đại đội mới một giờ chiều, Tần Ngưng về nhà mà trường tiểu học.
Trong văn phòng giáo viên tiểu học, tình cờ chỉ mỗi cô Hồ.
Mới mấy ngày gặp, Tần Ngưng cảm thấy bụng của cô Hồ lớn hơn một chút, lúc cô lên chào hỏi Tần Ngưng, ánh mắt Tần Ngưng tự chủ dừng bụng cô .
“Chào cô Hồ, cô vẫn nghỉ đẻ ạ?” Tần Ngưng thấy cô khó khăn, nhịn mà tiến lên đỡ cô .
Cô Hồ cảm ơn, : “Vẫn , khó tìm giáo viên dạy ngắn hạn lắm, bây giờ hiệu trưởng Ân bụng giúp cô dạy một hai tiết, để cô trực nhật ở văn phòng. Em thì , học cấp hai ?”
“Hôm nay em chứng thực, hiệu trưởng trường cấp hai cho em học khối một .”
“Tốt lắm, như sang năm em sẽ học khối hai.”
“Vâng, nhưng sách giáo khoa, em đến trường tiểu học hỏi thử, các thầy cô ai trong đội chúng học khối hai , em mượn sách khối một.”
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
“Chuyện , để cô mượn giúp em! Tình cờ nhà chồng cô một em họ đang học khối hai!”
“Cảm ơn cô Hồ nhiều ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-68.html.]
“Không gì, mai em cần luôn ? Vậy chiều tối em về với cô một chuyến nhé?”
“Được, đợi cô tan em đến cùng cô.”
Tần Ngưng vui vẻ, ngờ giải quyết dễ dàng như , hẹn bốn giờ đợi cô Hồ ở cổng trường tiểu học về nhà .
Về đến nhà, lấy cá khỏi gian, chế biến xong treo lên móc cao tránh mèo hoang đến trộm, đó khóa chặt cửa, đến nhà thợ may phía đông thôn lấy quần áo.
Đi đến tường ngoài nhà thợ may Tăng Hoa thì thấy tiếng “cộc cộc” của máy may, nhưng khi bước nhà chính, Tần Ngưng chỉ thấy Cố Quế Anh mắng: “Đầu lợn! Đồ đầu lợn! Tao bảo mày giặt tã cho Mao Mao Đầu mà? Sao vẫn còn ở góc cửa thế ? Sờ cái máy may là lì đấy! Còn mau lên!”
Tiếng máy may dừng .
Một lúc , ngón tay mảnh khảnh của Bảo Sinh cầm theo một chiếc tã dính đầy thứ màu vàng nhà chính.
Cậu trông thấy Tần Ngưng đang , vội vàng cúi đầu xuống, bước nhanh ngoài tường rào.
Tần Ngưng thở dài một trong lòng, lấy quần áo từ thợ may Tăng Hoa về nhà.
Về đến nhà, cô mới mở quần áo xem.
Mẹ ơi! May to thế !
Rõ ràng thợ may to một chút, nhưng bộ quần áo mới mắt chẳng khác gì đồ Tần A Nam ba mươi tuổi mặc.
Tần Ngưng bộ quần áo nền đỏ hoa nhí mặt, cho dù bất mãn cũng chỉ thể thở dài.
Haiz! Hết cách , thời đều như , may quần áo cho con đều may to, bởi vì một bộ quần áo thể mặc ba bốn năm, nếu chị em thì mặc bảy tám năm, nên thợ may dám may nhỏ.