Vậy là… Cô đây là… Trọng sinh?
Ba ngày khi cô và Cố Cẩn kết hôn, thị trấn bên cạnh công xã Linh Khê xảy một trận động đất mạnh. Đời , lúc động đất xảy , Cố Cẩn đang hung hăng ức h.i.ế.p cô. Mà bây giờ, cô thật sự trọng sinh!
“Du Nha, con ? Con đừng dọa !” Tần Du mừng sợ, gắt gao ôm chầm lấy Thẩm Hồng Mai, niềm vui sướng khi tìm thứ mất lập tức lấp đầy lồng ngực, cô : “Mẹ, xin ! Mẹ, con xin ! Là con gái với , con gái sẽ bao giờ như nữa! Chúng đều sẽ sống thật , sống thật ! Tất cả đều sống thật !”
Thẩm Hồng Mai ít khi khác ôm chặt như , dù là con gái ruột của , bà cũng chút quen. Bà gỡ Tần Du khỏi lòng , vô cùng ngượng ngùng : “Con bé ! Chẳng lẽ dọa sợ , con gì với chứ? Vừa đúng là động đất, nhưng tâm chấn ở chỗ chúng , . Mẹ xem qua tiểu Cố , nó cũng . Không hết, hết!”
Thẩm Hồng Mai nghĩ Tần Du khác thường như , nhất định là trận động đất dọa sợ, bà vỗ vỗ lưng cô, : “Được , chúng về nhà thôi. Vừa lo c.h.ế.t, chỉ sợ con với tiểu Cố chạy loạn. Nào, Du Nha, phụ một tay, chúng cõng tiểu Cố về.”
Tần Du cúi đầu Cố Cẩn đang hôn mê bất tỉnh, cô cau mày, bây giờ cô thật sự vứt ở đây tự sinh tự diệt. rõ ràng là cô sẽ đồng ý, mà cô cũng lý do chính đáng, chỉ thể cùng cõng Cố Cẩn về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-2-hoa-ra-la-trong-sinh.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trên đường là những bức tường đổ nát, những bức tường xây bằng gạch đất màu xám xịt xiêu vẹo. Tần Du thấy nhiều thứ vốn chôn vùi sâu trong ký ức.
Trở trong phòng. Nhìn căn nhà đất góc tường bào mòn vì mưa nắng nhiều năm, cái bàn sơn tróc lở vì năm tháng, đặt một cái ly nước viền hình ngôi , bên cạnh bàn là một cái ba lô màu xanh lục. Trên cửa sổ dán chữ “Hỷ” (囍) lớn gió thổi rách vài chỗ.
Đây là nhà của cô. Một căn nhà vô cùng đơn sơ. Một gian nhà chính lớn, ba gian phòng ở. Mẹ ở một gian, bà nội ở một gian, cô và Cố Cẩn kết hôn xong ở một gian. Đồ đạc trong nhà là của hồi môn của bà nội khi gả đến, và của hồi môn của cô. Lúc cô kết hôn, điều kiện trong nhà đặc biệt kém, chỉ đóng một chiếc giường, cái bàn trong phòng là chuyển từ phòng cô qua. Trên giường cưới bày bộ chăn nệm tân hôn mới tinh, hoa mẫu đơn vỏ chăn nở rộ rực rỡ vui mắt, nhưng Tần Du chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
“Hai đứa chắc sợ lắm. Mẹ cho hai đứa ít trứng gà bồi bổ, con xem tiểu Cố !” Thẩm Hồng Mai thấy Tần Du đến mắt đỏ hoe, bà nhẹ nhàng đặt Cố Cẩn lên giường, đau lòng bất lực. Cố Cẩn say rượu, vẫn tỉnh .
“Mẹ, với bà cũng dọa sợ mà. Không cần cố ý chuẩn cho bọn con . Cho ăn…” Cũng là lãng phí! Điều kiện trong nhà , nuôi hai con gà mái, mấy ngày nay cũng chỉ nhặt 2 quả trứng gà, Thẩm Hồng Mai nỡ ăn, để dành cho Cố Cẩn ăn. Mẹ đối xử với như , mà hại c.h.ế.t ! Tần Du nghĩ đến là thấy phẫn nộ.
“Như thế ?” Thẩm Hồng Mai cố chấp : “Bọn con là thanh niên, kiếm công điểm, ăn nhiều một chút ?” “Chính vì bọn con là thanh niên, còn trẻ khỏe, nên , nếu thật sự gì đó cho , thì nấu chút canh giải rượu .” Tần Du nhớ rõ chuyện đời , nhưng nỡ với Thẩm Hồng Mai. Mẹ cô thể chịu thêm đả kích.