Mụ Tôn sề từ đầu đến cuối vẫn nghĩ trong công xã gọi cảnh sát đến chỉ là hù dọa, cảnh sát bắt mụ cũng chỉ là đùa giỡn.
Mãi cho đến khi tống trại tạm giam, một ai đến thăm, ai bảo lãnh, cũng một ai đỡ cho mụ, mụ mới ý thức vấn đề nghiêm trọng.
Chỉ là, tất cả đều muộn.
Mụ trông mong thằng con trai út cưng nhất đến cứu , nhưng Tôn Côn Sắt còn lo xong . Hắn ở bệnh viện đỡ một chút, liền trốn viện vì trả tiền thuốc.
Mụ ở trong trại c.h.ử.i rủa thằng con cả Tôn Gậy Sắt là đồ bất hiếu, đòi gặp Gậy Sắt, nhưng Gậy Sắt thèm xuất hiện.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nhân chứng vật chứng đều đủ, mụ Tôn sề cũng cúi đầu nhận tội.
Cuối cùng, mụ phán mười năm tù.
Tin tức truyền về công xã, dân thở phào một nhẹ nhõm. Không còn con mụ Tôn sề quậy phá, công xã yên tĩnh và sạch sẽ hẳn.
Một tháng trôi qua nhanh.
Sáng sớm, Tần Du và Cố Cẩn " vẻ" một chuyến lên trấn, lúc về liền "nhặt" Thẳng Thụ ( Lương Quân đặt sẵn đường) bế về, qua mắt bàn dân thiên hạ trong công xã.
“Du Nha, trong tay ôm gì thế?”
“Dạ, một đứa bé ạ. Lúc tụi con về, thấy đứa bé vứt ven đường, trời buổi sáng còn lạnh, tụi con liền bế lên.” Tần Du trả lời.
“Ôi! Nhặt một thằng cu trắng trẻo mập mạp, xinh xắn quá.”
“Trông nó duyên với cô ghê, ngoan, mắt cứ mở to cô, đúng là duyên phận.”
Tần Du , “Lúc ngang qua, nó ghê lắm. Con bế lên liền nín thinh.”
“Đây là duyên phận . Vợ chồng cô cưới một năm cũng con, nhặt đứa , chừng là nó đến để ‘dẫn con’ tới đó.”
“Con cũng nữa.” Tần Du đáp, giả vờ như gì.
Nếu bà nội nó là mụ Tôn sề, cha nó là tên tội đồ Tôn Côn Sắt, nó là góa phụ tái giá Đào Hồng, chắc chắn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ đứa bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-603-van-la-con-nuoi-di.html.]
Cho nên trong suốt thời gian qua, bọn họ cố ý giấu, cho ai Thẳng Thụ đang ở nhà Quách Quế Trân. Lần ôm về, nó cũng chỉ là một đứa bé nhặt ven đường, ai lai lịch.
Tần Du cố tình dừng dừng, lượn một vòng quanh công xã, chẳng mấy chốc, cả công xã đều Tần Du nhặt một thằng cu trắng trẻo, mập mạp.
“Du Nha, con còn sinh đứa nào, bản cũng mới cưới một năm, con thật sự nhận nuôi đứa bé ?”
Thẩm Hồng Mai nhíu mày hỏi. Tuy là hỏi, nhưng ý tứ rõ ràng.
Bà Tần Du nuôi đứa bé .
Vợ chồng nó nếu sinh mà nhận nuôi thì tính, nhưng chúng nó còn trẻ, lỡ sinh thêm mấy đứa nữa, mà lo xuể?
“Mẹ, đứa bé trắng trẻo mập mạp, khí sắc , xem đáng yêu mấy!” Tần Du đưa khuôn mặt nhỏ của Thẳng Thụ cho Thẩm Hồng Mai xem.
“Con cũng nó trắng trẻo mập mạp, nuôi như , khẳng định là cục cưng của cha nó, chừng là lỡ lạc mất. Con mau đặt chỗ cũ , cha nó tìm thấy, ruột gan nóng như lửa.”
“Con đợi ở ven đường lâu lắm, chẳng thấy ai tới. Quần áo cũ rách, chắc chắn là vứt bỏ .”
“Con bé , con còn trẻ như , đẻ , cần thiết nhặt con về nuôi.”
“ lỡ nhặt . Giờ bảo con ?” Tần Du hỏi vặn .
“Để chỗ cũ, lỡ ch.ó hoang tha thì ? Nghe năm nay ch.ó hoang với sói núi lộng hành lắm, bắt trẻ con.”
Thẩm Hồng Mai ngẩn , suy nghĩ một lát, , “Mẹ nuôi!”
“...” Tần Du ngờ Thẩm Hồng Mai chiêu . Mẹ còn đang m.a.n.g t.h.a.i một đứa trong bụng cơ mà?
“Đứa bé vốn dĩ là cháu ngoại của em trai con, biến nó thành của em con ? Mẹ ơi, con đồng ý! Lại thêm một em nữa, con thất sủng thật mất.” Tần Du nghiêm mặt .
“...” Thẩm Hồng Mai dở dở .
“Cho nên, vẫn là con nuôi .”