Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 337: Nam Tinh trở về thành

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:35:04
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đội trưởng ban đầu còn cảm thấy việc thật cần thiết.

Chờ trạm phát thanh thật sự xây lên, dùng vài , liền thể rời bỏ.

Ngày thường tin tức gì thông báo, cần tự gân cổ lên ngoài kêu, trực tiếp phát thanh một tiếng, cả thôn đều thể thấy.

Hơn nữa là một bên trong nhà uống , một bên liền thể sắp xếp công việc xong xuôi. Cũng cần chờ mãi chờ mãi tập hợp tất cả mới thể . Thời gian tiết kiệm dùng việc tham gia lao động, rõ ràng nâng cao hiệu suất.

Ngoài , lúc nghỉ ngơi, Cố Hiểu Lôi sẽ phát một ít ca khúc và hí khúc, phong phú thêm đời sống của . Còn thể báo, tin tức cho . Phát sóng radio, phổ cập một kiến thức nông nghiệp, cùng với những chính sách gần đây.

Sau khi lắp đặt trạm phát thanh, trong thôn rõ ràng náo nhiệt hơn ít. Đề tài nhiều hơn, nụ mặt cũng nhiều hơn.

________________________________________

Cuối tháng 7, là sinh nhật của Cố Tiêu. Tô Thanh Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui, nên tặng cái gì, liền quyết định may cho hai bộ quần áo. Sau khi Cố Hiểu Lôi trở về, cô thật sự nhàn rỗi ít. Thiết kế và may quần áo là sở thích của cô, hiện tại cũng rốt cuộc thời gian dùng đến máy may trong nhà.

Vải vóc lưu hành nhất thời đó vẫn là sợi tổng hợp. Cố Tiêu thích lắm, cho nên cô vẫn may cho áo sơ mi chất liệu cotton. Ngoài còn quần túi hộp, áo khoác ngắn và áo khoác vest, chuẩn mặc khi nhập thu. Kiểu dáng cô sửa đổi đặc biệt, trông ôm hơn so với trang phục bán bên ngoài.

Cùng ngày nhận quần áo mới, Cố Tiêu liền hấp tấp mặc thử. Mọi đều cảm thấy , còn tưởng rằng là trang phục mua từ Thượng Hải về. Lời tung hô và khen ngợi của nhà Tô Thanh Nhiễm chút lâng lâng, nhưng cũng ngại ngùng bắt cứ xem mãi. Bố chồng lâu quần áo mới, Cố Hiểu Lôi về thôn cũng may thêm. Cô liền tìm thêm mấy khối nguyên liệu , tính toán may cho mỗi một bộ quần áo. Cũng thể thiếu cô và Nam Tinh.

Đặc biệt là Nam Tinh, những bộ quần áo bé mặc ở trong thôn, bởi vì thường xuyên trèo cây nên rách ít, chỗ tay áo và đầu gối đều vá những miếng vá dày cộm. Tháng , bé liền chuyển trường về thành phố học lớp 3. Trẻ con ở tuổi còn nhỏ, về mặt ăn mặc cũng cần chú ý một chút, tránh bạn học chê khi trở về. Chị dâu trong thời gian ở trong thành cũng vẫn luôn bận rộn chuẩn những thứ , chỉ là trong nhà còn mua máy may, tiện bằng ở đây. Tranh thủ cuối tuần nghỉ, hai cầm vải vóc cùng về thôn may. Tiện thể cùng thương lượng việc Nam Tinh trở về thành.

Đợi bé trở về, Lâm Ngọc Trân một căn nhà cũ, Tô Thanh Nhiễm cảm thấy chút yên tâm. Bảo cô dọn đến nhà mới ở tạm một thời gian, cô cũng đồng ý. Anh cả và chị dâu cũng yên tâm để cô ở một buổi tối, lỡ như chuyện gì thì bên cạnh ai. Thế là liền đề nghị để cô dứt khoát về thành phố việc luôn.

Tô Thanh Nhiễm cô sở dĩ lưu nơi , cũng do Viện Khoa học Nông nghiệp yêu cầu, mà là ở bên cạnh nhiều hơn. Thế là cũng gia nhập đội ngũ của cả và chị dâu, cùng khuyên trở về thành. Trở Viện Khoa học Nông nghiệp , bên đó nghiên cứu sẽ càng thuận tiện.

Vân Vũ

cả và chị dâu ở đó, cô cũng yên tâm. Lâm Ngọc Trân nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý. Con gái khi kết hôn cũng chăm sóc , cô cũng yên lòng. Thế là liền liên hệ với Giáo sư Chu của Viện Khoa học Nông nghiệp, xin chuẩn trở về thành phố việc. Giáo sư Chu tự nhiên vui, nóng lòng trở về cùng tham gia dự án mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-337-nam-tinh-tro-ve-thanh.html.]

Sau khi quyết định xong việc trở về thành, Lâm Ngọc Trân và Tô Nam Tinh tìm lý do kéo dài thêm vài ngày. Mãi cho đến giữa tháng Tám, thật sự thể tiếp tục kéo dài. Cân nhắc đến Nam Tinh khi trở về còn cần thích ứng một thời gian, lúc mới chủ động đề xuất thành.

Sau khi hành lý đóng gói xong, Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm cùng lái xe đưa hai họ trở về. Tô Nam Tinh chuẩn tâm lý , cũng sớm cáo biệt với các bạn nhỏ. Cậu bé cũng để ít đồ chơi yêu thích thường ngày, tặng cho các bạn. Các bạn nhỏ cũng lượt chuẩn quà cho Nam Tinh. Ống tre thổi cơm, ná bắn, chuồn chuồn tre... Các bạn nhỏ đều biểu hiện bình tĩnh. Lên xe, Tô Nam Tinh còn với các bạn nhỏ. Bảo các bạn cơ hội thành, nhất định đến nhà tìm chơi cùng. Cậu bé còn đợi nghỉ đông, sẽ qua ở một đoạn thời gian, đến lúc đó sẽ mang đồ ăn ngon từ thành phố về cho các bạn.

Thế nhưng, máy kéo ầm ầm ầm khởi động, các bạn nhỏ đều cầm nước mắt. Tô Nam Tinh càng là òa lên một tiếng, rống lên. Các bạn nhỏ , chạy theo đuôi xe. Vẫn luôn đuổi tới ngoài cổng thôn, sự khuyên bảo lặp lặp của Tô Thanh Nhiễm, mới dần dần dừng . “Nam Tinh, đừng quên chúng tớ!” “Cậu mãi mãi là bạn nhất của chúng tớ!” Tô Nam Tinh lau nước mắt, trịnh trọng gật đầu, hướng về phía các bạn nhỏ phía hô: “Chúng mãi mãi là bạn nhất.”

Những lớn thấy cảnh , trong lòng cũng là khó nên lời về sự khó chịu và nỡ. Lâm giáo sư và Nam Tinh , cảm giác cuộc sống dường như lập tức thiếu thứ gì đó. Tô Nam Tinh nửa đường, cho đến gần thành, mới bình phục tâm trạng. Tô Thanh Nhiễm bất đắc dĩ sờ đầu bé, an ủi vài câu. Rồi đầu dặn dò cô. “Sau thiếu thứ gì thì gọi điện thoại ngay, lúc chúng con thành tiện thể mang về. Nếu là về ở, cũng một tiếng, con cùng Cố Tiêu cùng tới đón về. Phòng ở chúng con tạm thời vẫn giữ nguyên, rảnh chúng con sẽ thu dọn, đến lúc đó nghĩ tới ở thì cứ về.”

Lâm Ngọc Trân gật đầu, “Muốn chứ, tháng đậu nành sẽ chín, đến lúc đó qua đây ở vài ngày.” Nhớ tới tháng còn học thể theo về, Tô Nam Tinh lặng lẽ thở dài. Hy vọng nghỉ đông thể đến sớm một chút.

Lần trở về, ngoài hành lý lớn bé của hai , Tô Thanh Nhiễm còn kiên quyết mang theo ba con gà cô nuôi về thành phố. Trong nhà thiếu những thứ , nhưng trong thành dễ mua. Ba con gà, đủ cho mấy ăn một đoạn thời gian. Cả rau củ cô trồng ở mảnh đất ngoài phòng cũng đều cô hái mang lên xe. Dù cũng là tự tay trồng, khi trở về chia cho hàng xóm, đồng nghiệp đơn vị một chút, là tấm lòng.

Sau khi tiễn hai về thôn, tâm trạng Tô Thanh Nhiễm cũng trùng xuống hai ngày. Hai ngày , Cố Tiêu vẫn luôn tìm cách dỗ cô vui. Buổi tối cũng cố gắng ít ngoài, ở nhà bầu bạn với cô nhiều hơn. Thậm chí đề nghị cùng xin nghỉ thành phố ở hai ngày. “Dù hiện tại Hiểu Lôi ở đó, em chuyện gì thì gọi điện thoại về phân phó là , chúng ở thành phố hai ngày, và Nam Tinh chắc chắn cũng vui.” Tô Thanh Nhiễm gật đầu, từ chối.

Chỉ là bỗng nhiên đề nghị : “Hay là chúng cũng mua một căn nhà trong thành ?”

 

 

 

 

 

 

Loading...