Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 339: Vớ được nhà hời

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:35:06
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe xong những tin tức Giang Ái Linh tìm hiểu từ lâm trường và bệnh viện, mấy đều khỏi cảm thán.

Đặc biệt là Lâm Ngọc Trân, bà đặc biệt đồng cảm.

Trong chốc lát nên vì cuộc đời lận đận của Giáo sư Phùng mà tiếc nuối, nên vì vợ chồng họ đoàn tụ mà thấy mừng.

Hay thương cảm vì hai rời bỏ quê hương Nam dưỡng bệnh.

Tô Chấn Hoa cũng kinh ngạc đến nỗi nửa ngày nên lời.

Trước ở lâm trường, chỉ Giáo sư Phùng và bố cảnh khá giống , hai quý mến .

Thỉnh thoảng lén lút đưa chút thức ăn qua.

ngày thường việc ở lâm trường, hầu như chuyện với , càng thế ông lắm thăng trầm như .

Ông ngày thường luôn giữ vẻ vân đạm phong khinh, nên việc thì , nên ăn cơm thì ăn.

Hoàn thấy dấu vết của việc từng trải qua nhiều khúc chiết đến thế.

mà... nhớ ông còn một trai một gái ? Căn nhà đó để cho con cái ?”

Nhắc đến con cái của Giáo sư Phùng, Giang Ái Linh càng thêm cảm thán.

“Ngay lúc Giáo sư Phùng mới bắt đầu xảy chuyện, con trai và con dâu ông liền dẫn theo con cái bỏ trốn, khi trốn những đoạn tuyệt quan hệ với Giáo sư Phùng, mà còn chủ động tài liệu tố cáo, tố cha ruột , giờ ai trốn ?

Chỉ cô con gái thì tệ, vận động Vân Thành cắm đội, giờ lập gia đình sinh con, ở địa phương dạy học, đây hai vợ chồng luôn đón qua phụng dưỡng, chắc Giáo sư Phùng định Vân Thành để nương tựa con gái.”

Lâm Ngọc Trân trầm tư gật đầu.

“Khó trách họ phương Nam, hóa nương tựa con gái, cả nhà đoàn tụ cũng . Thế nhé, lát nữa con hỏi thăm xem .”

“Vâng ạ.”

Ăn cơm xong, ba .

Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm hai dọn dẹp đơn giản một chút, dẫn Nam Tinh ngoài chơi một lát.

Và cũng lặng lẽ dò hỏi tình hình nhà đất ở khu vực lân cận, tìm hiểu giá cả.

Kết quả phát hiện nhà cửa còn khan hiếm hơn họ tưởng.

Gần tối, Lâm Ngọc Trân và Tô Chấn Hoa lượt tan tầm về.

Giang Ái Linh là về cuối cùng, cửa vui mừng ‘báo cáo’ tình hình với .

“Lúc về con tiện đường ghé qua hỏi , Giáo sư Phùng quả thật đang nhờ bạn bè giúp đỡ bán nhà, chúng mua, ông hẹn chúng lát nữa qua xem.”

Nghe thấy tin , mấy đều mừng rỡ khôn xiết.

Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu vốn đang bận rộn trong bếp nấu cơm, còn xong chị dâu kéo .

“Đi, xem nhà , lát nữa trời tối thì rõ.”

Tô Thanh Nhiễm vội vàng cởi tạp dề, gọi Cố Tiêu cùng ngoài.

Chỗ đó quả thật xa.

Ra khỏi khu đại viện, dọc con đường lớn chừng mười phút, đến một ngõ hẻm tên là Hạnh Phúc.

Tên là đặt , bên trong nhà cửa phần lớn vẫn là nhà cũ từ để .

Vào đầu ngõ , căn thứ hai chính là nhà đó.

Giang Ái Linh gõ cửa, mở cửa chính là Giáo sư Phùng.

Vóc cao, gầy gò nhưng tinh thần quắc thước, cặp kính lão dày cộm cất giấu vẻ nho nhã đặc trưng của giới văn hóa cũ.

Nếu giữa trưa chị dâu giới thiệu , thật khó mà tưởng tượng vị chính là ông lão ở lán trại nhiều năm.

Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm từng qua lán trại nhiều , trừ qua cửa lớn lấy hành lý, ngoài từng gặp nào ở đó.

Giờ nhất thời cũng nhớ , lúc đó gặp ông .

khi Giáo sư Phùng thấy hai , đáy mắt thoáng qua một tia sáng, nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh.

Ông gật đầu về phía mấy , mời họ nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-339-vo-duoc-nha-hoi.html.]

Vào sân, một bà cụ gầy hơn Giáo sư Phùng, tóc bạc trắng .

Có lẽ vì giường lâu ngày, sắc mặt chút quá mức tái nhợt, gò má hóp.

Tuy trông ốm yếu, nhưng từ khí chất cũng thể thấy , lúc trẻ bà cũng là một mỹ nhân.

Hai vợ chồng già điềm tĩnh chào hỏi mấy , và giới thiệu đơn giản về tình hình căn nhà.

Sân lớn, nhà chính ba gian, đều xây bằng gạch xanh.

Vân Vũ

Một bên sân xây thêm một gian bếp và một gian nhà kho, rộng rãi hơn cả căn nhà Tô gia hiện tại.

Căn nhà tuy cũ hơn nhà Tô gia, nhưng giữ gìn, mấy năm nay vẫn luôn bà cụ bảo vệ .

Cho dù là góc sân trong phòng, đều quét dọn sạch sẽ, vướng một hạt bụi.

Mấy xem xong một vòng đều lòng, liền thẳng chuyện hỏi giá.

Hai vợ chồng , Giáo sư Phùng lên tiếng.

“Nếu thể quyết định ngay , thì tính theo giá một ngàn đồng tiền.”

Giọng dứt, Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu đều sững sờ trong chốc lát.

Ba còn từng mua nhà, lẽ giá nhà vốn riêng hiện tại.

Hai họ buổi chiều mượn danh nghĩa thuê nhà lén dò hỏi một chút về nhà cửa quanh đây.

Căn sân nhỏ rẻ nhất cũng tám, chín trăm, nhưng đó là khu vực tệ nhất, sân cực kỳ hẹp.

Sân lớn bình thường phổ biến ở mức một, hai ngàn khối, mà đây vẫn là khi làn sóng tăng giá ập đến.

mà, căn sân của Giáo sư Phùng , là căn lớn nhất và hợp quy tắc nhất mà hai họ xem hôm nay, hơn nữa còn dùng gạch xanh.

Một ngàn đồng tiền, thể là cực kỳ rẻ, cực kỳ hời.

Tuy nhiên, giao dịch nhà vốn riêng lập tức đều tiến hành bí mật, sẽ công khai ầm ĩ, nên là mỗi căn một giá.

Hai sợ họ giá thị trường vì lý do , nên xác nhận một .

“Giáo sư Phùng, ông là một ngàn khối?”

Giáo sư Phùng điềm tĩnh gật đầu, “Các cô lầm, đúng là một ngàn khối, nhưng chúng hy vọng thể nhanh chóng qua tay, vì chúng rời khỏi nơi sớm.”

Đại nương cũng khó khăn lắm mới mở miệng, “ , con gái bên đó vẫn luôn hối thúc chúng qua, nếu nữa, e là nó xin nghỉ chạy về đón chúng .”

Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm dứt khoát gật đầu, “Được, chúng con sáng mai thể thủ tục sang tên ngay.”

Giáo sư Phùng rõ ràng như trút gánh nặng.

“Các cô quen ở sở quản lý nhà đất ?”

Nghe , Tô Chấn Hoa lên tiếng, “Giáo sư Phùng, ngài yên tâm, buổi chiều liên hệ xong xuôi , sáng mai chúng cứ thế mang khế đất qua là .”

Biết quen bên trong, Giáo sư Phùng lúc mới yên tâm.

Mấy hẹn mai sở quản lý nhà đất mở cửa việc là lập tức ngay.

Nói xong, trời tối sầm, mấy chào từ biệt, chuẩn về nhà ăn cơm.

Lúc nãy ở ngoài, Tô Thanh Nhiễm còn cảm giác chút phản ứng kịp, chờ về đến nhà, cô mới bật ngây ngô.

“Một ngàn đồng tiền thật sự đắt, Giáo sư Phùng nể tình ở lâm trường, giúp đỡ ông , nên mới đặc biệt bán rẻ như ?”

Anh cả, chị dâu và cô cũng vui lây cho hai .

“Cũng khả năng, nhưng lẽ là do họ đang vội bán tiền để rời , nên mới bán rẻ.”

 

 

 

 

 

Loading...