Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 341: Chuyện nhỏ không tốn công
Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:35:08
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu , đáy mắt tràn đầy bất ngờ.
Vốn dĩ cho rằng Giáo sư Phùng nể mặt nhà, mới bán rẻ cho hai họ.
Không ngờ là vì chút chuyện nhỏ nhặt ở lâm trường.
Những thứ đó... chẳng qua đều là chuyện nhỏ tốn công sức.
Vừa trò chuyện thu dọn một hồi, hai lúc mới nhớ hỏi chuyện Vân Thành.
“Giáo sư Phùng, vé xe lửa Vân Thành hai mua ạ?”
“Vẫn , đang chuẩn lát nữa mua, mua lúc nào thì mua, càng nhanh càng .”
Nghe ông mua vé xe lửa, Cố Tiêu chủ động đề nghị đạp xe chở ông .
“Ga tàu hỏa đông , cháu giúp ngài xếp hàng cho.”
Tô Thanh Nhiễm nhắc nhở, “Đi Vân Thành e là mất hai ngày hai đêm, lúc Triệu xe trưởng ở ga tàu hỏa , là nhờ chú giúp đỡ, thử xem thể kiếm hai vé giường ?”
Cố Tiêu đồng hồ, “Cũng sắp kịp, chúng ngay bây giờ.”
Vân Vũ
Giáo sư Phùng vốn cũng mua vé giường .
Chỉ là bao nhiêu năm trôi qua, bạn bè từng rời , giờ ở Ninh Thành còn nào, ông cũng phiền thiết.
Nghe thấy hai đang bàn bạc chuyện kiếm vé giường , ông khó động lòng.
“Cảm... cảm ơn hai cô , dù chỉ một vé cũng , vợ thể hiện tại yếu, nếu ghế cứng thì e là chịu nổi.”
Nói xong, Giáo sư Phùng đột nhiên lấy một ngàn đồng tiền , cất túi.
“Lát nữa thể phiền cùng một chuyến bưu cục , gửi tiền đến Vân Thành, tránh việc hai chúng mang theo đường an .”
Cố Tiêu đương nhiên là sảng khoái đồng ý.
Một ngàn đồng tiền nhỏ, thể thấy hai vợ chồng già còn trông chờ một ngàn khối để sinh sống ở Vân Thành. Cẩn thận một chút cũng thôi.
“Không thành vấn đề, chúng ngay đây.”
Sau khi hai rời , Tô Thanh Nhiễm cũng ngoài. Nam Tinh ở nhà một lâu quá chắc chắn buồn chán, cô nghĩ đưa thằng bé đến. Như cô cũng thể yên tâm ở giúp dọn dẹp.
Lần nữa , cô chỉ mang theo Nam Tinh. Cô còn xách theo một con gà, hơn mười quả trứng gà, và mấy bó rau.
“Đại nương, mấy thứ đều là chúng con tự nuôi, tự trồng ở nông thôn. Hai sắp , đừng ngoài mua thức ăn nữa.”
Nói , cô lấy hai lọ t.h.u.ố.c từ trong túi .
“Đây là cao trị nứt da con tự pha chế, con và chị dâu con ở lâm trường mùa đông cũng bờ sông giặt quần áo, dùng cái xong thì còn nứt da nữa. Còn cái , cái là trị phong thấp, lát nữa ngài dùng thử xem, nếu hiệu quả thì thư cho con, con sẽ gửi cho ngài.”
Phùng Đại nương thịt, trứng và rau xanh rực rỡ bàn, cùng với hai lọ t.h.u.ố.c cô đưa qua. Bà kìm mà rưng rưng nước mắt. Trong lòng dâng lên vô vàn cảm kích, nhất thời cảm ơn thế nào.
Gần trưa, Cố Tiêu đạp xe chở Giáo sư Phùng về. Ngoài trời nắng gắt cuối thu đang gay gắt, Giáo sư Phùng vốn luôn chỉnh tề lúc mồ hôi đầm đìa trán, trông vẻ buồn . ông đặc biệt vui vẻ.
Vừa cửa, ông hưng phấn rút vé xe đưa cho vợ xem.
“Tiểu Cố giúp chúng mua hai vé giường , còn là giường !”
Phùng Đại nương cũng kích động nhận lấy thoáng qua, “Sáng mai hả? Vậy chẳng chúng sắp gặp con gái ? À đúng , tiền gửi ?”
Giáo sư Phùng gật đầu, “Gửi hết , yên tâm , còn đ.á.n.h điện báo cho con gái, bảo nó đến lúc đó ga tàu đón chúng . Hôm nay nhờ Tiểu Cố, chứ lâu quá khỏi cửa, cũng chẳng cửa bưu cục mở hướng nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-341-chuyen-nho-khong-ton-cong.html.]
Phùng Đại nương liên tục cảm ơn Cố Tiêu, mời ba ở ăn cơm.
Tô Thanh Nhiễm phiền toái, “Lát nữa con và cả, chị dâu sắp tan tầm về , chúng con về , gì cần thì cứ tìm chúng con.”
Cố Tiêu cũng : “Lát nữa buổi chiều cháu mượn một chiếc xe ba gác, sáng mai cháu chở hai ga tàu, đồ đạc nhiều quá, cháu giúp hai chuyển lên xe .”
Hai bối rối siết tay , nên gì cho .
Phùng Đại nương lén kéo chồng sang một bên, thì thầm vài câu.
Giáo sư Phùng lúc mới vội vã bước chân nhỏ đuổi theo cửa, “Tiểu Cố, tối hai cháu cùng Tiểu Tô đây một chuyến, còn việc nhờ hai cháu.”
Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm chỉ nghĩ là họ còn gì dặn dò, liền sảng khoái đồng ý rời .
Hai , Giáo sư Phùng lúc mới kéo vợ sân, cẩn thận khóa trái cửa lớn từ bên trong.
“Mấy thứ đó, chắc chắn mang theo món nào ?”
Phùng Đại nương lắc đầu, “Không mang theo, mấy năm nay sống đủ cuộc sống nơm nớp lo sợ , vạn nhất đường phát hiện truy hỏi, khi nào đưa ông ?”
Giáo sư Phùng vợ thế, khỏi thấy áy náy. Mấy năm nay, cô sợ hãi đến mức nào, mới trở nên nhút nhát như .
“Được, cô, thì mang theo thứ gì hết. thấy thằng Tiểu Cố đáng tin, còn lanh lẹ, là chúng nhờ nó giúp tìm cách xử lý hết , đến lúc đó gửi tiền cho chúng . Cô yên tâm, hai đứa nhỏ thấy nhân phẩm đáng tin, tin .”
Phùng Đại nương gật đầu, “ đương nhiên chúng nó đáng tin, nhưng giúp chúng xử lý mấy thứ đó là gánh rủi ro, chúng thể bạc đãi .”
“Đó là lẽ đương nhiên.”
Hai nhỏ giọng bàn bạc, trong phòng. Lúc mới ngửi thấy trong bếp một mùi canh gà, “Nấu canh gà ?”
Phùng Đại nương tủm tỉm gật đầu, “Là cô Tiểu Tô mang đến, còn mang cả trứng gà với ít rau, đủ cho chúng ăn khi , cần ngoài mua thức ăn nữa.”
Nói , bà chìa hai tay cho chồng xem.
“Ông xem tay , thấy đỡ hơn nhiều ? Tiểu Tô cho hai lọ t.h.u.ố.c to, trị nứt da, còn trị phong thấp nữa.”
Giáo sư Phùng , là tác dụng tâm lý , cảm giác vết nứt tay vợ quả thật vẻ nhạt chút. kinh nghiệm sống và kiến thức khoa học tích lũy mấy chục năm, khiến ông cảm thấy đây chắc chắn là tác dụng tâm lý.
“Có lẽ bên trong d.ư.ợ.c liệu tiêu sưng, nên trông đỡ hơn nhiều, cứ kiên trì bôi xem .”
“ đầu gối bây giờ cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu, thoải mái lắm, cũng còn đau như .”
“Có lẽ t.h.u.ố.c đó một chút gừng tươi, hoa tiêu gì đó giúp hoạt huyết tan ứ, vẫn chú ý đừng để lạnh ảnh hưởng.”
“Ông ơi, ông nếm thử món canh gà , cảm giác đời từng uống chén canh gà nào ngon đến thế.”
Giáo sư Phùng, “......”
Ông vẫn luôn quy kết những cảm nhận quá mức của vợ là do cuối cùng cũng sắp gặp con gái, tâm trạng vui vẻ nên tinh thần thoải mái. Mãi đến khi chính ông tự uống hết một chén canh gà, lúc mới kìm mà thở dài một tiếng thật dài.
“Đây cũng là chén canh gà ngon nhất đời từng uống.”