Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 367: Không sợ cùng bọn họ xé rách mặt

Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:57:04
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường, Lâm Ngọc Trân nhịn nửa ngày, vẫn là nhịn bật .

Bất đắc dĩ vui mừng thoáng qua con gái, “Không cho con tới ? Sao hai đứa chạy tới?”

Tô Thanh Nhiễm sách một tiếng, “May mà con tới, con mà tới, thật sự định nấu cơm cho bọn họ ?

Tiểu thím ở nhà nhàn rỗi cả ngày, chúng đây mới xe cả ngày, ngừng nghỉ gấp trở về, mệt c·hết , bọn họ sẽ ?

Con thấy chính là cố ý cho một bài học đầu tiên.”

Lâm Ngọc Trân bất đắc dĩ lắc đầu.

, chỉ là con dâu, dễ mặt mà trở mặt thôi.

Cô vốn tưởng rằng khác xưa, nhưng so với con gái, vẫn là kém xa.

“Cha con lúc đều chuẩn lên dẫn , vặn hai đứa bước .”

Tô Thanh Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, bất quá cũng thể lý giải suy nghĩ của thế hệ .

Chữ Hiếu đầu một lưỡi đao, con cái nên ầm ĩ đến quá khó coi.

Nói khác cũng chỉ sẽ hiếu kính già là đương nhiên, cần so đo chuyện nhỏ.

Hai già chính là trúng điểm , cho nên mới cố ý vẻ như .

ông bà nội cũng thích cô, cô cũng sợ cùng bọn họ xé rách mặt.

Đối phó loại trưởng bối giả tạo , chính là gan mặt đối mặt vạch trần ý đồ của bọn họ.

Chọc cho bọn họ thẹn quá hóa giận, giả bộ nữa mới thôi.

Hôm nay đầu tiên gặp mặt liền chuyện thành như , phỏng chừng ngày mai bọn họ cũng nên nhịn bộc lộ bộ mặt thật, cũng nên xem rốt cuộc là vì mà đến.

Bốn về đến nhà, Thím Cố cùng Cố Hiểu Lôi bao xong sủi cảo.

Chỉ là vẫn luôn nấu, cho rằng bọn họ khả năng sẽ ở bên ăn cơm, sợ ăn lát nữa về đói.

Không ngờ nhanh như liền trở về.

Vội vàng bắt đầu nấu sủi cảo.

“Các con một lát nghỉ ngơi một chút, dì xào thêm đĩa trứng gà nữa, nhanh là xong!”

Tô Thanh Nhiễm rửa tay, chui phòng bếp giúp chồng.

Thím Cố chỉ chỉ nồi sủi cảo, “Con đừng nhúng tay, lát nữa là nấu xong , các con hôm nay trở về, dì sớm nhào bột băm nhân sủi cảo, mới bao, đói bụng ?”

Lòng Tô Thanh Nhiễm vốn dĩ còn chút phiền muộn, chồng nhu hòa an ủi như , lập tức tan thành mây khói.

Nhịn nũng : “Đói c·hết con , về quá vội vàng, đường cũng gì ăn, chỉ ăn món gì nóng hổi.”

Thím Cố khúc khích gật đầu, “Lát nữa cho con một tô canh sủi cảo chua, đúng , qua bên thế nào? Không chuyện gì chứ?”

Tô Thanh Nhiễm lắc đầu, “Không chuyện gì, bốn còn phát bao lì xì cho Cố Tiêu đó.”

Thím Cố a một tiếng, chút ngoài ý .

Tô Thanh Nhiễm liền kể tình hình đại khái.

Thím Cố xong cũng chút tức giận, ăn ngon uống cho bọn họ ở chỗ , ngờ con dâu qua đó thiếu chút nữa bọn họ bắt nạt.

Nếu tận tai Tiểu Tô như , cũng thể tin bọn họ là loại như .

Tiểu Tô như , hơn con trai nhà bao nhiêu .

Thế mà ông bà trọng nam khinh nữ như thế!

Chỉ là đối phương dù cũng là cha của Giáo sư Tô, cho dù bất mãn cũng đến lượt các cô gì.

Chỉ thể đ.á.n.h thêm hai quả trứng gà nồi, “Con thích ăn trứng tráng cuộn, đặc biệt dùng dầu mè chiên cho con.”

Ăn cơm xong, Cố Tiêu cùng nhà thương nghị chuyện ngày mai thành.

“Con xem là con về trễ một chút, vạn nhất chuyện gì, còn thể giúp đỡ thu xếp.”

Tô Thanh Nhiễm đề nghị, “Con cũng theo cùng xem, xác định việc gì mới trở về.”

Cha hai vẫn là quá nhã nhặn, cho dù quen, cũng tránh khỏi bắt nạt.

Huống hồ chính sự còn .

Thím Cố cùng Đại đội trưởng gật đầu, “Cũng , cứ để hai đứa nó theo cùng xem .”

Đang thương lượng, cả trong thành gọi điện thoại tới, yên tâm tình hình bên .

Tô Thanh Nhiễm đơn giản chuyện hôm nay, để cùng chị dâu chuẩn tâm lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-367-khong-so-cung-bon-ho-xe-rach-mat.html.]

Cúp điện thoại xong, cô liền đưa cha về phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Vân Vũ

“Buổi tối ngủ sớm một chút, ngày mai chúng sớm một chút thành.”

Ngày hôm , Tô Thanh Nhiễm dậy sớm.

Thay quần áo liền chạy tới điểm thanh niên trí thức, loảng xoảng loảng xoảng bắt đầu đập cửa.

“Ông! Bà! Tiểu thúc, tiểu thím, còn dậy ?”

Bốn đêm qua tức giận đến ngủ yên, ăn cơm xong đến nửa đêm mới ngủ.

Lúc đang ngủ ngon lành, đột nhiên tiếng gõ cửa bừng tỉnh, trái tim dọa đến thình thịch thình thịch.

Qua một lúc lâu, tiểu thúc mới lên mở cửa.

“Nhiễm Nhiễm? Sao sớm như tới đây?”

Tô Thanh Nhiễm chỉ chỉ điểm thanh niên trí thức bên cạnh, “Mặt trời đều lên , còn sớm nữa, thanh niên trí thức đều nấu cơm, lát nữa đều .

Sớm một chút dậy dọn dẹp, lát nữa còn đưa thành nữa!”

Tiểu thúc ngẩng đầu , mấy thanh niên trí thức bên cạnh quả nhiên đều đang bận rộn, còn chào hỏi về phía , chỉ đành nén giận.

“Được, chúng lập tức dọn dẹp một chút đến.”

Tô Thanh Nhiễm một tiếng, cõng tay nhỏ trở về.

Đơn giản ăn cơm sáng, thu thập vài bộ quần áo của cô và Cố Tiêu, liền chuẩn xuất phát.

Bốn dậy , tay chân luống cuống thu thập đồ vật, vốn tưởng rằng vợ chồng cả bên chuẩn cơm sáng.

Ai ngờ đuổi tới nhà họ Cố khi, mấy đều chờ ở bên cạnh máy kéo.

Chỉ chờ bọn họ mấy đến là lên xe xuất phát.

Tô Thanh Nhiễm cùng Cố Tiêu giúp bốn cùng xách hành lý chất lên xe, thật cẩn thận đỡ mấy lên xe.

“Bà, cái máy kéo xóc lắm, bà dịch m.ô.n.g một chút, con trải thêm ít rơm rạ cho bà, thoải mái hơn.”

Dân làng vây xem thấy cảnh , đều khen Tô Thanh Nhiễm hiếu thuận.

“Ông bà Tô, hai thật là phúc khí nha, một đứa cháu gái hiếu thuận ưu tú như , thật khiến hâm mộ.”

, Tiểu Tô chỉ nhân tâm mà còn lương thiện, đến chỗ chúng giúp giải quyết ít vấn đề nan giải.”

Bốn nhà họ Tô thấy đều như , cũng tiện phản bác.

Chỉ thể ha hả đáp , “Thanh Nhiễm quả thật là một đứa bé ngoan.”

, chúng nó lớn lên, từ nhỏ ưu tú.”

Còn từ trong nhà cầm đồ ăn sáng , mấy mang theo ăn đường.

Tô Thanh Nhiễm trực tiếp cự tuyệt, “Không cần , chúng con ở nhà đều ăn .

Ông bà con cả đời đều sợ phiền khác, ban đầu cha chồng con còn mời hai tới nhà ăn, họ c·hết sống chịu, nhất định kiên trì tự nấu ăn.”

Mọi gật đầu , “Hèn chi, hai ngày nay thấy họ đều tự nấu cơm.”

Bốn nhà họ Tô, “......”

Trong lòng khó chịu, nhưng cũng vẫn luôn kiên trì đến ngoài thôn.

Ra khỏi cửa thôn, lúc mới lập tức thu ý mặt.

Tô Cảnh Hoằng là đầu tiên thiếu kiên nhẫn, “Anh cả, buổi sáng các ăn ?”

Tô Cảnh Sơn gật đầu, “Ăn một chút ở nhà thông gia, em và em dâu cơm sáng cho cha ?

Thôi, nếu là ăn, lát nữa đến trong thành .”

“Được , vợ chồng em còn trẻ , chủ yếu là sợ cha đói.”

Tô Thanh Nhiễm tiện tay từ trong túi móc một cái khăn tay, mở bên trong là vài miếng bánh bao khô.

“Không đói , buổi sáng con thấy chú thím đều đang ngủ nướng, để đề phòng, con đặc biệt mang theo lương khô đây.”

Mấy thấy cái bánh bao khô từ khi nào, đều ghét bỏ né tránh ánh mắt.

Tô Thanh Nhiễm nhét tay mỗi một miếng, “Đừng khách khí, ăn lót .

Sao? Không lẽ là chê đồ ăn nhà quê chúng con ?

Trước đây con cùng Hướng Nam mới xuống nông thôn, kiếm công điểm cũng chỉ đủ ăn cái , cha chị con ở lâm trường, ngay cả cái cũng ăn .”

Nói đến nước , bốn thể nhận lấy c.ắ.n một miếng.

Bánh bao khô cứng như cục đá, bên mang nước, chỉ thể cứng cổ cố gắng nuốt xuống.

Loading...