Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 369: Người xa lạ mang cùng dòng máu
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:38:35
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả che chắn mặt Tô Thanh Nhiễm, cứ như thể bốn họ giống như thú dữ hồng thủy sẽ ăn thịt .
Con trai do chính tay nuôi lớn thậm chí còn tiếc cùng họ thật sự đoạn tuyệt quan hệ!
“Chuyện đoạn tuyệt quan hệ ngày hôm qua hết lời khuyên bảo giải thích với các con, ý của chúng !
Nhiễm Nhiễm chúng bất công, nhưng khi nó còn nhỏ nào Ngô Thành, chúng đều ăn ngon uống đãi nó ? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thể thương nó?”
Tô Chấn Hoa phản bác : “, khi còn nhỏ cùng Nhiễm Nhiễm Ngô Thành, để chúng thiếu ăn uống.
Chính là mỗi bàn cơm, đùi gà vĩnh viễn đều là của em họ, mỗi nấu cũng đều là món em họ thích ăn.
Mùa hè ăn dưa hấu, bà nội đều sẽ sớm đem phần ruột dưa ngọt nhất giữ đưa riêng cho em họ ăn.
Buổi tối ngủ cùng Nhiễm Nhiễm chỉ thể ngủ đất, giữa mùa hè ngay cả cái mùng cũng cho chúng , da Nhiễm Nhiễm mỏng, cánh tay đùi đều là vết muỗi cắn.
Nếu đây là yêu thương mà ông nội , thì cần cũng .”
Hai vợ chồng già Tô Chấn Hoa kể lể chuyện hồi nhỏ, khỏi sắc mặt trở nên trắng bệch.
Vân Vũ
Đều là chuyện của 20 năm , còn nhớ rõ ràng như ?
Hai vợ chồng già mấp máy môi phản bác, nên tìm cớ gì.
Cháu trai nhỏ là do họ tự tay mang lớn, vẫn luôn ở cùng một chỗ, đương nhiên thương nhiều hơn một chút.
Hơn nữa những chuyện đó, khi Chấn Hoa và Nhiễm Nhiễm đến vốn như , nếu vì sự mặt của họ mà đổi, đối với cháu trai nhỏ cũng công bằng.
Chỉ thể lựa chọn giả bộ hồ đồ.
“...... Những chuyện đều nhớ rõ, hẳn là đều là hiểu lầm, cho dù là bà nội với hai đứa nhỏ, nhưng Cảnh Sơn con thì ?
Con chính là do và cha con một tay nuôi lớn, ơn dưỡng d.ụ.c nhiều năm như , chẳng lẽ đáng một đồng?”
Tô Cảnh Sơn xong lời của con trai , lạnh tâm.
Cha từ nhỏ bất công em trai còn tính, đến đời cháu trai cháu gái , vẫn như cũ là bất công con trai nhà em trai.
Anh ôm cái gì hy vọng.
“Nếu các dùng ơn dưỡng d.ụ.c để ép đóng tiền dưỡng lão, lời nào để , mời các rõ ràng ghi chép .
Mỗi tháng hai già tiêu bao nhiêu tiền sinh hoạt, trừ tiền lương hưu của hai , trừ tiền thuê nhà mà gia đình em trai nên trả.
Số tiền còn thiếu, thể cùng lão nhị gánh vác, nhưng tiền đề là, các lấy tiền của trợ cấp lão nhị, cửa .”
Lão gia t.ử tức giận đến c·hết.
Tiền lương hưu của hai vợ chồng họ cũng thấp, mấy năm nay chẳng những tiêu hết, thậm chí mỗi tháng còn thể trợ cấp cho lão nhị một phần!
Bắt họ ghi sổ, rõ ràng là một phân tiền cũng cho!
“Nghiệt tử! Con cái chức Viện trưởng còn một ngày, con kiêu, con sẽ sợ báo cáo với lãnh đạo của các con ?”
Tô Cảnh Sơn bất chấp tất cả, “Cứ ! Vốn dĩ cũng , em trai cùng em dâu sắp về hưu , đều sợ, còn sợ cái gì?
Huống chi chúng đoạn tuyệt quan hệ, lãnh đạo chẳng lẽ là chuyện gì ?”
Nói , trực tiếp lấy một tờ báo ném mặt hai già.
“Tờ báo các lúc đăng báo vẫn luôn trân quý dám quên, để tránh các nghĩ !
Nói nghiêm khắc , chúng hiện tại chỉ là xa lạ mang cùng dòng m.á.u mà thôi!”
Tờ báo lúc xảy chuyện khi mấy gấp rút phủi sạch quan hệ ném , quả thực còn độc hơn cả tát mặt.
Hai già ngửa một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tiểu thúc cùng tiểu thím thấy thế, thất thanh thét chói tai xông lên.
“Cha, ! Hai ?”
“Anh cả, tim cha vẫn luôn ! Anh như là thật sự tức c·hết bọn họ!
đối với cha oán hận, nhất định c·hết, mới thể giải hận ?”
Tô Thanh Nhiễm khỏi lạnh, hai thể khéo như đồng thời liền ngất .
Còn tưởng rằng bọn họ là hiểu lễ nghĩa đến mức nào, thật sự ầm ĩ lên, cũng cao minh hơn những già, bà lão khác .
Nói liền bắt đầu giả bệnh.
“Anh, mau, ấn huyệt nhân trung!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-369-nguoi-xa-la-mang-cung-dong-mau.html.]
Tô Thanh Nhiễm , hung hăng châm huyệt nhân trung của bà nội.
Bà lão cũng là tàn nhẫn, cứng rắn châm đến chảy máu, lúc mới chậm rãi tỉnh .
“Ta...... Đây là ?”
“Bà, bà giả bộ bất tỉnh giỏi quá, thiếu chút nữa lừa tất cả chúng con , đừng như nữa.”
“Con ——”
Bà lão vạch trần mặt , tức giận đến bắt đầu rào rạt rơi nước mắt.
“Cảnh Hoằng, về, nơi chứa nổi chúng , đừng ở chỗ chướng mắt nữa.”
Thấy bắt đầu ầm ĩ đòi về, Tô Cảnh Hoằng vội vàng nóng nảy, “Anh cả, mau khuyên nhủ , chúng đại thật xa tới, thật sự nhẫn tâm cứ như đuổi cha về ?”
Tô Cảnh Sơn thở dài, “Về cũng , cái miếu nhỏ của , cũng chứa nổi các , hiện tại cứ để Chấn Hoa đạp xe chở em nhà ga mua vé.”
Tô Chấn Hoa gật đầu, đưa tay kéo một cái, “Tiểu thúc, thôi!”
Tô Cảnh Hoằng , nhưng ngờ, nước mắt của tác dụng chút nào.
Khóc cũng , ngất cũng ngất , thật sự là còn chiêu nào.
“Được, hiện tại liền mua vé! Chờ chúng , cũng đừng hối hận!”
Tô Cảnh Hoằng cửa, hai vợ chồng già lúc mới rốt cuộc bắt đầu lời mềm mỏng.
“Cảnh Sơn, Ngọc Trân, là đúng, nhưng .
Nhiều năm như gặp, kỳ thật từ đáy lòng luyến tiếc các con.”
Hai chỉ thu thập một bao bánh ngọt đưa qua, “Bánh ngọt các mang theo ăn đường , chờ hai già trăm tuổi về , chúng con con trai con dâu nhất định sẽ trở về tiễn một đoạn đường.
Trước đó, việc gì thì cần liên lạc.”
“......”
Không đợi mấy gì, Cố Tiêu nhanh tay đem hành lý bộ chất lên máy kéo.
Mang theo Tô Chấn Hoa cùng đưa đến ga tàu hỏa.
Tô Thanh Nhiễm sợ đường xảy chuyện gì , cả một lo , cũng theo cùng .
Rất vài phần ý tứ áp lên xe.
Tận mắt thấy mấy lên xe lửa, xe lửa chạy khỏi Ninh Thành, ba lúc mới xem như yên tâm.
Đang chuẩn trở về, đột nhiên ở bên cạnh đường ray xe lửa thấy một quen.
Mặc một đồng phục màu xám xanh dính dầu mỡ, mới từ xe lửa dỡ hàng xuống.
Tiêu Đống Quốc kỳ thật sớm thấy ba .
Tránh cũng thể tránh, chỉ đành hổ chào ba , “Tới tiễn ? Sao mới ở vài ngày, nhanh như về ?”
Tô Thanh Nhiễm nhíu mày, “Sao bọn họ mới ở vài ngày?”
Thấy cô chịu phản ứng , Tiêu Đống Quốc mừng rỡ, “Mấy ngày hôm ở ga tàu hỏa đụng họ, thấy Giáo sư Tô mấy ngày nay ở nhà, cho nên liền đưa địa chỉ Hướng Dương Sơn cho họ.
Nếu bọn họ tìm thấy, trời lạnh như chỉ thể ở bên ngoài khắp nơi hỏi thăm, các cần cảm ơn , chỉ là tiện tay việc nhỏ thôi.”
Tô Thanh Nhiễm khó hiểu một cái, “Anh cha bọn họ gần đây ở nhà, chạy đến cửa nhà chúng rình rập đúng ?”
Tiêu Đống Quốc ý thức thích hợp, vội vàng chạy.
Bị Cố Tiêu một tay bắt lấy.
“Nơi là ga tàu hỏa, các thể đ.á.n.h .”
“Được, chờ buổi tối tan ca, tìm tính sổ!”
“ sai , chỉ là ngang qua nhịn thoáng qua, về bao giờ sẽ nữa!”
“Anh nhất , nếu đ.á.n.h đến răng rơi đầy đất.”