Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 386: Tin tức từ phương Nam truyền đến
Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:07:09
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày ở Thượng Hải xuân ý nồng, hoa ngọc lan ngoài sân cũng nở.
Cố Tiêu dọn bàn ghế sân, để tránh mùi lẩu lây dính trong nhà, dùng than củi ở bên ngoài cũng an hơn.
Mấy thống khoái nấu một bữa lẩu, cảm thấy mỹ mãn.
Chiều Chủ Nhật trở trường, tuy rằng vẫn chút nỡ, nhưng càng nhiều vẫn là sự chờ mong cho cuối tuần .
Trước khi mấy hẹn, cuối tuần về sủi cảo ăn.
Ban đầu lão gia t.ử kiên trì hoành thánh.
Chỉ là một chọi bốn thất bại, thiểu phục tùng đa .
Tô Thanh Nhiễm để ít đồ ăn thức uống trữ ở gác mái nhỏ, dặn Cố Tiêu tùy ý sử dụng.
Cô còn dặn dò ở trạm vận chuyển hàng hóa chú ý kết hợp việc và nghỉ ngơi.
Lần xa cách , khác .
Hai đều nhiều việc đang chờ để , tuy là mỗi bận rộn công việc riêng, nhưng cùng hướng tới cuộc sống tương lai.
Thiếu sự thương cảm, nhiều hơn sự chờ mong.
Trở trường học, Tô Thanh Nhiễm lấy món gỏi cuốn chiên mang về từ căn biệt thự nhỏ chia cho ba .
Gỏi cuốn chiên là do lão gia t.ử tự xuống bếp , coi như bằng chứng cho việc ông nấu ăn.
Ba nếm thử, đều cho đ.á.n.h giá cao nhất.
Cố Hiểu Lôi cảm khái: “May mà lão nhân ở đây, nếu cái miệng vênh lên tận trời cho mà xem.”
Diêu Minh Châu lấy đồ ăn vặt mang theo chia cho .
Tuần , Cố Hiểu Lôi còn cảm thấy cô gái chút tính tiểu thư, tiếp xúc nhiều với cô .
Bây giờ ăn đồ ăn vặt của , cảm thấy thật tâm cô .
Tạ Thắng Nam Chủ Nhật ngoài cổng trường, cũng phố mua vài món điểm tâm trở về.
Thấy bốn đều mang đồ ăn, cô cũng lấy chia sẻ với .
Liễu Ráng Hồng gì cả, nên vẻ câu nệ.
Mọi đều tế nhị chuyển đề tài, hỏi cô cuối tuần công việc tìm kiếm thế nào ?
Liễu Ráng Hồng lắc đầu, chút uể oải: “Không thuận lợi lắm, nơi nào chịu tuyển nhận việc vặt.”
Mọi đều ngoài ý .
Bây giờ công việc khó tìm như , huống chi là một công việc vặt mà một tuần chỉ thể một ngày?
Tô Thanh Nhiễm suy nghĩ một chút, đề nghị: “Hay là tìm trường học hỏi thử xem? Theo lý thì trường học hẳn là thể xin trợ cấp.”
Mắt Liễu Ráng Hồng sáng lên: “Thật ?”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu: “Em cũng là báo danh thấy hỏi thầy cô giáo, là đang nghiên cứu quy tắc chi tiết, dù cứ hỏi xem .
Nếu tạm thời , thì nhờ trường học giúp đỡ xem, thể kiếm một công việc thêm ở bộ phận hậu cần ?”
Mọi đều ý : “Ở trường học sẽ an và tiện lợi hơn, em cần chạy ngoài mỗi cuối tuần.”
“ , thư viện, nhà ăn của trường, hẳn là ít chỗ thể việc, nếu sợ, tụi cùng .”
Nghe đều như , trong lòng Liễu Ráng Hồng dần dần chút tự tin.
Vốn dĩ hôm nay xoay xở cả ngày bên ngoài, một chút cơ hội cũng tìm thấy, đường trở về cô bắt đầu tuyệt vọng.
Lúc mặt rốt cuộc chút ý : “Không cần, tự là , cảm ơn …”
“Khách sáo gì, thật bội phục , một từ vùng núi xa xôi như thi đến đây, dễ dàng.”
Cố Hiểu Lôi cũng phụ họa: “Thật cũng từ vùng núi đến, cuộc sống cũng khổ sở, mãi cho đến tẩu t.ử cắm đội, mấy năm nay điều kiện mới từ từ lên.”
Ba khác cô như , đều tò mò.
Giục cô kể cho một chút.
Cố Hiểu Lôi liền đem những chuyện Tô Thanh Nhiễm khi xuống nông thôn kể vanh vách.
Mọi thú vị, thúc giục cô kể chuyện trai và tẩu t.ử yêu .
“Hai họ mà ở bên ?”
“Anh trai diện mạo kinh diễm ? Hay là tài cán gì hơn ? Sao lừa Tô đồng học của chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-386-tin-tuc-tu-phuong-nam-truyen-den.html.]
Tô Thanh Nhiễm thấy càng càng thái quá, liền vội vàng cắt ngang: “Thời gian còn sớm, mau ngủ , sáng mai đều tiết.”
Cố Hiểu Lôi miệng cũng mệt, ngáp một cái liền ngoan ngoãn ngủ.
Một tuần thời gian nhanh chóng trôi qua trong các hoạt động: ngủ ở ký túc xá — ăn cơm ở nhà ăn — lên lớp ở phòng học — giành chỗ tự học ở thư viện.
Đến thứ bảy, ba đều nóng lòng thu dọn đồ đạc cổng trường.
Tô Thanh Nhiễm lo lắng tình hình Cố Tiêu ở trạm vận chuyển hàng hóa, bước chân dồn dập.
Từ xa thấy một bóng hình quen thuộc, do tâm lý , chỉ cảm thấy đen hơn, cũng gầy hơn một chút.
Đến gần mới phát hiện, tóc cũng dài cắt, râu cũng mọc râu ria màu xanh nhạt.
Tô Thanh Nhiễm sững sờ một lát.
Cố Tiêu xin : “Vốn dĩ tính toán thời gian về nhà thu dọn một chút qua đây đón em, kết quả bên chút việc trì hoãn, sợ các em sốt ruột chờ nên trực tiếp qua đây luôn, may mà muộn.”
Tô Thanh Nhiễm mũi cay cay: “Chỉ một đoạn đường như , đến đón cũng , tự tụi em bắt xe về là .
Lát nữa về, em giúp cắt tóc ?”
Cố Tiêu gật đầu.
Trở căn biệt thự nhỏ liền phòng vệ sinh, tắm rửa xong thì cả đều thoải mái sạch sẽ ít, cũng trắng trẻo hơn.
Tô Thanh Nhiễm chuẩn đồ nghề đặt ở sân phơi lầu hai, thấy tắm xong liền vẫy tay gọi .
“Bên chỗ rộng rãi sáng sủa, cứ ở đây .”
Vân Vũ
Vợ chồng son ở sân phơi lầu hai bận rộn cắt tóc.
Dưới lầu, lão gia t.ử đang cầm ấm nước chầm chậm tưới nước cho hai chậu hoa lan, phần lớn thời gian vẫn là qua thưởng thức.
Lâm Tiểu Mai cùng Cố Hiểu Lôi phòng bếp chuẩn vỏ bánh và nhân sủi cảo lát nữa.
Lão gia t.ử thường xuyên ngẩng đầu, hướng bên trong chỉ huy hai câu.
“Cho ít mỡ thôi, đổ nhiều như gì?”
“Ôi, gia thúc hiểu , nhân sủi cảo nêm như mới đủ vị.”
Nói xong, Cố Hiểu Lôi tìm cái lọ thủy tinh, rót nước , tiện tay cắm những cọng hành lá dùng hết , chuẩn đặt trong phòng bếp để nuôi.
Lão gia t.ử chỉ liếc mắt , rốt cuộc ngăn cản.
________________________________________
Buổi tối, vợ chồng son ‘ theo thủ tục’ kết thúc.
Tô Thanh Nhiễm đưa tay sờ eo một vòng, trong lòng cảm khái, quả thật gầy một chút, nhưng cảm thấy xúc cảm hơn .
Thấy ngọn lửa sắp bùng lên, cô vội vàng rụt tay về.
“Kể cho em về chuyện ở trạm vận chuyển hàng hóa .”
Cố Tiêu liền kể cho cô những điều học và cảm nhận ở trạm vận chuyển hàng hóa trong mấy ngày nay.
Hoàn đề cập đến những gian khổ trong đó.
Anh : “Thật lão gia t.ử , trạm vận chuyển hàng hóa, trong lòng là ủng hộ.
Còn chỉ bảo ít về cách giao tiếp với địa phương, cảm thấy học hỏi nhiều.”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, tuy rằng lão gia t.ử chịu chuyện quá khứ của ông.
cũng thể đoán , hẳn là cũng kinh doanh.
Đạo lý đối nhân xử thế cùng những chuyện trong thương trường, khẳng định nhiều hơn cô và Cố Tiêu nhiều.
“Ông nguyện ý chỉ bảo, chứng tỏ là cảm thấy tiềm năng, ông ai cũng nguyện ý dạy .”
Cố Tiêu ừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
“ , vợ ơi, ban ngày sở dĩ về trễ, là vì một chuyện hiếm lạ.
Em về huyện Tân An ?”
Tô Thanh Nhiễm sững sờ một lát: “Nghe qua, bên đó nhiều làng chài nhỏ, gần Cảng Thành.”
Chẳng qua, chờ đến tháng Một năm , nơi đó sẽ bãi huyện lập thị, nhảy vọt trở thành một viên minh châu sáng nhất phương Nam.
Tính toán thời gian, chỉ còn hơn mười tháng nữa.
Chẳng lẽ Cố Tiêu tin tức gì sớm từ trạm vận chuyển hàng hóa?