Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 388: Giúp lão gia tử tìm người
Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:07:43
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm mang tâm trạng phức tạp trở về phòng ngủ lầu hai.
Không khỏi cảm thán: “Lão gia t.ử thật sự tiền a, viên cá đỏ quý thể đổi mười viên cá rán bé của chúng .”
Hơn nữa, điều càng khiến hai bất ngờ là, lão gia t.ử hề kiêng dè mà lộ tài mặt hai .
Đây là sự tín nhiệm thông thường.
“Lần Dương Thành, chúng việc của lão gia t.ử ?”
“Ừ, giao thư xong sớm một chút thì tìm cách gọi điện thoại cho ông , để ông yên tâm.”
Từ Thượng Hải đến Dương Thành, xe lửa mất một ngày một đêm.
Cố Tiêu sợ vợ vất vả, xách đồ vật lặng lẽ tìm Triệu xe trưởng, nhờ giúp hai tấm vé giường .
Hai ghi nhớ ngoài thể lộ tài, khi xuất phát cố ý quần dài mộc mạc và áo sơ mi dài tay.
Vân Vũ
Hành lý mang theo cũng ít đến đáng thương, còn bộ đều cất trong gian.
Lên xe lâu, hai liền bắt đầu phiên ngủ.
Tỉnh ngủ đói bụng thì ăn chút gì, ngắm phong cảnh tâm sự, cũng lung tung xe lửa.
Đến đêm, Cố Tiêu để Tô Thanh Nhiễm ngủ ở giường .
Anh ngủ nông, ở phía , động tĩnh gì đều thể cảm nhận .
Không là do toa xe giường do hai quá kín đáo, chuyến thuận lợi.
Sáng sớm ngày hôm , xe lửa đón ánh mặt trời mọc đến Dương Thành.
Vừa xuống xe, sóng nhiệt ập mặt.
Trong khí oi bức lẫn lộn sự dính nhớp ẩm ướt, Tô Thanh Nhiễm vội vàng tìm trong túi mũ rơm đội cho hai .
“Trước tìm nhà khách định chỗ ở .”
Ra ngoài, chỗ ở sợ đắt, chỉ sợ an .
Hai cố tình tránh những nhà khách rồng rắn lẫn lộn gần ga tàu hỏa và bến xe, tìm một nhà khách quy mô nhỏ trong nội thành để ở.
May mắn trong phòng quạt điện.
Vào phòng, hai đổ một lớp mồ hôi, vội vàng trốn gian, tắm rửa đơn giản một chút, quần áo khô ráo.
Cố Tiêu xuống lầu mua nước ga lạnh và bánh cuốn trở về, hai liền giải quyết bữa sáng tạm bợ trong phòng.
Nghỉ ngơi một lúc ở nhà khách, liền tính toán cửa tìm .
Hai đưa địa chỉ cho cô tiếp tân quầy , may mắn là xa chỗ .
Ra cửa, Tô Thanh Nhiễm tìm cơ hội lấy chiếc xe đạp cất trong gian .
Lúc , Cố Tiêu là cho đồng sự mượn xe đạp, kỳ thật là mang theo nó đến đây, chính là để đỡ mệt hơn ở bên ngoài.
Hai một đường hỏi thăm tìm địa phương.
Đó là một khu nhà trệt bắt mắt.
Người mở cửa là một phụ nữ ba bốn mươi tuổi, thấy hai lạ mặt, liền cảnh giác một cái: “Các tìm ai?”
Hai tên: “Xin hỏi đây là nhà Hoàng Chí Cường ?”
Người phụ nữ thấy giọng điệu hai cũng là nơi khác, càng thêm cảnh giác:
“Không quen , các tìm nhầm chỗ .”
Tô Thanh Nhiễm thấy vội vàng giải thích: “Chúng đến từ Thượng Hải, tìm đồng chí Hoàng chuyện quan trọng, nhờ chúng tới đưa một phong thư, nếu cô ở ? Phiền cô cho chúng một tiếng.”
“Đã với các , nơi , các tìm nhầm chỗ .”
Nói xong, đợi hai tiếp tục giải thích.
Không hai lời liền ‘rầm’ một tiếng đóng cửa .
Hai chặn cửa, cũng ý thức việc so với bọn họ tưởng tượng còn khó giải quyết hơn một chút.
Hoặc là, lão gia t.ử tìm sớm dọn , phụ nữ quả thật .
Hoặc là chính là cho hai , sợ chọc phiền phức gì.
Viên cá đỏ quý giá của lão gia t.ử thật đúng là dễ kiếm.
“Trời nắng quá, đầu ngõ một cửa hàng, chúng qua đó hỏi một chút.”
Các cửa hàng quốc doanh đều là các cô đồng chí còn trẻ, đối với hai tìm thì ba câu hỏi hết thì một câu là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-388-giup-lao-gia-tu-tim-nguoi.html.]
Cố Tiêu trực tiếp mua hai que kem, tìm một chỗ râm mát bảo cô nghỉ một chút.
“Nghỉ ngơi một lát , lát nữa tìm cách hỏi thăm.”
Người ở đây thường ngoài muộn, hiện tại đầu ngõ còn mấy .
Chỗ hai khéo thể thấy cổng lớn của nhà .
Liền tính toán canh một lát tính.
Cố Tiêu ăn kem, dùng mũ quạt gió cho cô.
Đợi một lúc lâu, một bé bảy tám tuổi đẩy cửa nhà .
Chạy thẳng đến cửa hàng quốc doanh, thèm thuồng thoáng qua que kem trong tay hai .
Tô Thanh Nhiễm vội vàng hỏi nó: “Ăn ? Cô mời cháu.”
Cậu bé liếc hai một cái, chu môi: “Không cần! Mẹ các là bọn buôn , bảo cháu chuyện với các .”
Nói xong, liền cùng hai đứa trẻ khác từ ngõ nhỏ chạy nhanh như chớp chạy chơi.
Cố Tiêu cùng Tô Thanh Nhiễm bất đắc dĩ một cái.
Hai họ khi nào thành bọn buôn ?
“Hay là lát nữa em một tìm cô giải thích một chút .”
Cố Tiêu càng tổn thương: cho nên trông giống lái buôn chính là ?
“Người phụ nữ phỏng chừng là sợ chúng dò hỏi thông tin từ miệng bọn trẻ, thật sự cảm thấy chúng là bọn buôn , thì khả năng để con một chạy ngoài chơi, rõ ràng là cho chúng Hoàng Chí Cường ở .”
Tô Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, cảm thấy lý.
“Nếu thật sự , cứ quen là , dáng vẻ cô , hai nhất định là quen .”
“Đợi một chút , xem lát nữa ai .”
Hai quyết tâm xong, tính toán tiếp tục canh quan sát.
Mắt thấy trời càng ngày càng cao, sóng nhiệt bọc nước bốc lên từ mặt đất, khí như đang sôi trào.
Cố Tiêu dậy: “Nóng quá, đưa em về nhà trọ nghỉ ngơi, tự đến đây canh là .”
Lời dứt, bên ngoài đường phố đột nhiên truyền đến một trận tiếng thét chói tai kinh hãi.
Ngay đó, mấy đứa trẻ choai choai kêu chạy tới: “Cứu mạng! Có rơi xuống nước!”
Hai , gần như đồng thời chạy về phía ngón tay bọn trẻ chỉ.
Đó là một con sông sát đường, tháng Bảy mặt sông rộng lớn, nước chảy mạnh.
Cố Tiêu dặn dò Tô Thanh Nhiễm một câu, liền nhảy ùm xuống nước.
Tô Thanh Nhiễm n.g.ự.c căng thẳng, hai mắt chằm chằm mặt nước, cô Cố Tiêu bơi tệ, nhưng dù đây cũng là con sông ở nơi khác.
lúc , những xung quanh trẻ con rơi xuống nước cũng đều nhao nhao vây .
Người phụ nữ cự tuyệt Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu, lúc đang gào sự nâng đỡ của mấy hàng xóm.
Đứa bé rơi xuống sông chính là con cô .
Lúc Tô Thanh Nhiễm mới nhớ tới, hóa mấy đứa trẻ cầm lưới bắt cá chạy ngoài, chính là đến bờ sông bắt cá.
Lũ về định kỳ nước sông cao như , nên là trẻ con gan , là lớn gan nữa.
Ánh mắt đều chăm chú mặt sông, Tô Thanh Nhiễm càng là trong lòng bồn chồn.
Cũng may, Cố Tiêu nhanh liền vớt đứa bé từ trong sông lên, bế lên bờ.
Mẹ đứa bé thấy lập tức lao tới, hàng xóm cũng đều nhao nhao vây lên.
Tô Thanh Nhiễm đám chen , thuận thế kéo Cố Tiêu đ.á.n.h giá từ xuống .
“Anh thương ?”
“Anh , chỉ là dòng nước ở đây lớn quá, nhất thời chút thích ứng.”
Tô Thanh Nhiễm vội vàng lấy bình nước bảo uống một ngụm từ từ, xoay xem đứa bé.