Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 389: Cứu người
Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:07:44
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái thoáng qua , cũng khiến Tô Thanh Nhiễm sợ hãi.
Chỉ thấy đứa bé sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, lồng n.g.ự.c phập phồng yếu ớt, là trạng thái nửa hôn mê.
Cô vội vàng đẩy đám chen : “Đỡ đứa bé lật nghiêng đây, xem trong miệng đồ vật gì .”
Mẹ đứa bé dọa đến choáng váng, Tô Thanh Nhiễm đành tự tay.
Xác nhận đường thở tắc nghẽn, cô vội vàng ngẩng đầu với đứa bé: “Đứa bé nửa hôn mê , nhanh chóng hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi.”
Kia bà vẫn còn ngây , nên thế nào cho .
Thấy Tô Thanh Nhiễm chuyện chuyên nghiệp như , bà cứ như vớ cọng rơm cứu mạng, bật dậy định quỳ xuống lạy cô.
“Cầu xin cô cứu cứu con trai .”
Tô Thanh Nhiễm kịp nghĩ nhiều, vội vàng kêu lớn với đám đông, “Mọi tản hết , đừng chắn luồng khí lưu thông.”
Sau đó, cô quỳ xuống, bắt đầu hô hấp nhân tạo và ép tim lồng n.g.ự.c cho đứa trẻ.
Cố Tiêu đó cũng học qua chút kiến thức sơ cứu, từ bên cạnh hỗ trợ hô hấp nhân tạo.
May mắn , đứa trẻ cứu lên kịp thời.
Đến khi bác sĩ từ phòng khám gần đó chạy tới, đứa bé phun một bãi nước lớn, cũng tỉnh .
“Vừa là hai cô sơ cứu cho đứa bé ?”
Không đợi hai mở lời, những vây xem nhao nhao bàn tán, “ là họ đấy! Một ấn n.g.ự.c đứa bé, một thổi khí miệng nó!”
“Nếu hai họ, chắc giờ đứa bé cũng hết đời !”
“ , hơn nữa thằng bé còn là do đồng chí nam nhảy xuống sông vớt lên, mấy hôm mới mưa to, nước sông dâng cao đến mức nào cơ chứ?!”
Bác sĩ nghiêm túc kiểm tra cho đứa bé, xác định vấn đề gì.
Ông ngưỡng mộ hai , “Cứu giúp thành công, hai cô cũng là bác sĩ ?”
Tô Thanh Nhiễm lắc đầu, “Không , chúng chỉ khéo học qua chút sơ cứu, hai chúng là từ nơi khác tới, lúc ngang qua thôi.”
Lời dứt, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay của quần chúng.
Bà ôm đứa con đang sợ hãi, ngừng lời cảm ơn hai .
Bà trịnh trọng mời hai về nhà.
Vào cửa, hai sửng sốt.
Ngôi nhà bên ngoài trông là nhà cấp bốn hề bắt mắt, nhưng bên trong bày biện đủ loại nội thất và đồ điện mới mẻ: sô pha, ti vi, quạt điện, tủ lạnh…
Trông giống như gia đình điều kiện bình thường.
Người chị dâu lấy từ tủ lạnh hai ly nước ga lạnh ngắt, mở nắp đưa cho hai .
Lúc , bà mới áy náy mở lời, “Xin , gần đây gió thổi căng thẳng, nên mới đuổi hai , kỳ thật Hoàng Chí Cường là chồng , hai tìm ông việc ?”
Hai , thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là tìm đúng nơi .
“Hai chúng từ Thượng Hải tới, một vị lão gia t.ử họ Thiệu gửi gắm, đến đây truyền tin cho ông .”
“Họ Thiệu? Cô là con gái của Thiệu lão gia t.ử ?”
Tô Thanh Nhiễm cũng ngây , cô căn bản lão gia t.ử còn con gái ở trong nước.
“Không, , hai chúng chỉ là bằng hữu của ông .”
Để sự tin tưởng của bà, Tô Thanh Nhiễm trực tiếp lấy thẻ học sinh .
“Đây là thẻ học sinh của , là chồng , hai chúng chỉ đến truyền tin, đợi trao tận tay bức thư cho đồng chí Hoàng xong, coi như là thành nhiệm vụ.”
Người chị dâu thẻ học sinh của Tô Thanh Nhiễm, quả nhiên buông bỏ đề phòng.
Hơn nữa hai cứu con , bà cũng còn chút băn khoăn nào nữa.
“Chồng về quê , ông mấy hôm nữa mới về, ngày thường ông cũng giữa hai nơi.”
“Quê nhà của hai ở ạ?”
“Ở một làng chài nhỏ phía huyện Tân An.”
Hai kinh ngạc há hốc mồm, ngờ chính là huyện Tân An nơi họ đang chuẩn tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-389-cuu-nguoi.html.]
ngẫm cũng , nếu họ đoán sai, Hoàng Chí Cường hẳn là đang cái loại hình kinh doanh .
Là huyện Tân An, thì hợp lý.
“Chị dâu, chị thể cho chúng địa chỉ quê nhà , chúng lúc cũng chuẩn một chuyến huyện Tân An, tiện thể ghé tìm Hoàng.”
Người chị dâu do dự một chốc, gật đầu, “Được, ngay cho hai .”
Bà còn nhắc nhở hai cách xe, “Hai đừng vội, giờ qua đó đến nơi cũng tối mất , đường cũng dễ tìm, chi bằng ngày mai hãy .
Chuyến xe sớm nhất là 7 giờ, lát nữa tìm cách liên hệ với ba đứa nhỏ, nếu liên hệ , sẽ bảo ông sáng mai bến xe huyện Tân An đón hai .”
“Được ạ.”
Thương lượng xong, chị dâu liền thu xếp nấu cơm, giữ hai ở ăn trưa.
Hai từ chối, khi , Tô Thanh Nhiễm ghé đứa trẻ, lấy từ trong túi hai quả táo.
“Đây là mang từ Thượng Hải tới, để cho đứa trẻ ăn , nếu cháu thấy khỏe trong , nhất nên đưa bệnh viện kiểm tra .”
Táo ở Dương Thành là vật hiếm hoi, huống chi là mùa .
Thời tiết quá nóng, khi rời , hai liền trực tiếp về nhà khách.
Bảo Cố Tiêu bộ quần áo khô một nửa, ăn cơm trưa, lúc mới chuẩn nghỉ ngơi một lát.
Nửa giờ , hai nóng tỉnh giấc.
Dứt khoát gian, mát mẻ nghỉ ngơi, sắp xếp hàng sắp sửa tay.
Vì chuyến tới Dương Thành , hai chuẩn ít, còn trồng một khoảnh dưa hấu lớn trong gian.
Hiện giờ bộ chín muồi thể hái.
Giống dưa hấu vẫn là loại mà cô chọn giống và lai tạo để dưa hấu tạp giao, vốn dĩ ngọt thanh.
Giờ đây trải qua mấy cải tiến của gian, vị càng giòn hơn, càng thơm ngọt hơn, nước cốt cũng càng dồi dào hơn.
Hai ăn chút dưa hấu ướp lạnh bằng nước suối, hồi sức.
Bắt đầu chậm rãi sắp xếp.
Mãi đến chạng vạng, bên ngoài nổi lên chút gió nhẹ, thời tiết đột nhiên mát mẻ xuống, lúc mới chuẩn ngoài dạo chơi.
Hai hỏi thăm nhà khách, đến một tiệm rượu Dương Thành mở ở đoạn đường náo nhiệt phồn hoa nhất, bên trong bán là đặc sản nổi tiếng nhất địa phương, còn cả điểm tâm và nước đường.
Tô Thanh Nhiễm món nào cũng nếm thử, vì thế đến cuối cùng cô gọi hẳn một bàn lớn, may mắn là khẩu phần đều nhiều.
Hai ở giữa, thấy ít đang trò chuyện về chuyện mới mẻ trong thành.
“Các ông ? Cái chợ Thanh Bình gần đây, bên hủy bỏ việc thống nhất tiêu thụ, rau dưa và trái cây đều thể tự chủ mặc cả, hơn nữa đều cần phiếu.”
“Thiệt giả?”
“Đương nhiên là thật, các ông xem sẽ , đây là chợ tự do đầu tiên của cả nước đấy.”
Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm đều tò mò, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là tới đúng nơi .
Vân Vũ
Vội vàng ăn uống xong xuôi liền thẳng tới vị trí khu chợ hỏi thăm.
Nơi đó cũng xa, giờ trời tối hẳn, khu chợ rộn ràng nhốn nháo chen chúc đầy tới mua sắm hoặc là xem náo nhiệt.
Khác với chợ nông thôn ở Ninh Thành chỉ thể từ đại đội tập thể , nơi bán ít đều là nông dân và nhà vườn gần đó tự tới.
Lại cúi đầu thấy những sọt tre đựng trái cây , Tô Thanh Nhiễm tức khắc mắt sáng rực lên.
Vải thiều, nhãn, chuối…
Đây đều là những loại trái cây mà ở phương bắc hầu như thấy , cho dù đến thập niên 80-90, ngẫu nhiên thể thấy bóng dáng, giá cả cũng nhà bình thường thể ăn nổi.
Mà ở nơi , giá cả thậm chí còn rẻ hơn táo ở phương bắc.
Cố Tiêu thấy cô tò mò, liền chủ động đề nghị, “Chúng mua nhiều chút mang về nhé?”