Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 394: Bán trái cây
Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:07:49
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa vội vàng xong những việc , Cố Tiêu lúc từ bên ngoài trở về.
Tô Thanh Nhiễm vội vàng bổ dưa hấu cho ăn, dở dở kể cho chuyện trồng chuối thất bại.
Cố Tiêu khẽ , “Cái đơn giản, lát nữa cửa tìm xem nơi nào cây chuối con, mua về trồng là .”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, vội hỏi tình hình kho hàng thế nào.
“Tìm , ngay gần nhà khách chúng ở một cái chợ, cho họ xem giấy chứng nhận công tác vận chuyển hàng hóa của , với họ kho hàng đầy, thuê tạm kho hàng nhàn rỗi của họ dùng một ngày, sáng mai liền trả , họ thu mười đồng.”
“Vậy thì .”
Chạng vạng, hai nữa cái sân từng .
Vẫn đến giờ chợ nghỉ, cổng lớn của sân đóng chặt.
hai gõ cửa, bên trong lập tức tiếng động truyền , như thể đợi lâu.
Cửa mở , đối phương liền lộ vẻ vui mừng, “Hai vị cuối cùng cũng tới!”
Mấy ngày nay, bọn họ hỏi thăm khắp Dương Thành, hỏi tất cả nhà khách, đều tìm thấy .
Bất đắc dĩ, chỉ thể chờ.
Vốn tưởng rằng từ biệt, tỏ vẻ hứng thú, đối phương sẽ tính .
Ruột gan đều sắp hối hận hết .
Không ngờ, vẫn bọn họ chờ tới.
“Đồng chí, giá cả hai vị đề xuất chúng đồng ý , khi nào hai vị thể cung cấp hàng? Có thể cung cấp bao nhiêu?”
Cố Tiêu lấy tinh thần, địa điểm lấy hàng cho họ.
“10 giờ tối, chúng đúng giờ chờ các , cần lộ .”
Đối phương vui vẻ đồng ý, đảm bảo nhất định sẽ đến đúng giờ.
Cố Tiêu đề một yêu cầu, “Các ở gần đây thể tìm cây chuối con , chúng mua một cây mang về trồng thử.”
Đối phương sững sờ một cái chớp mắt, “Cái thì dễ kiếm, mấu chốt là mùa hè nóng nực , cô cũng trồng sống , huống hồ là mang về phương bắc?”
Cố Tiêu giải thích nhiều, “Vậy ơn các hỗ trợ kiếm một cây, bao nhiêu tiền cứ giá, chúng cũng ôm hy vọng thể trồng sống, chỉ là mang về cho trẻ con trong nhà mở mang kiến thức, chúng cứ nằng nặc đòi.”
Đối phương sảng khoái đáp ứng, “Nếu là cho trẻ con trong nhà đồ chơi, cứ giao cho , buổi tối qua đó sẽ mang theo, tiền thì thôi, đều là vì trẻ con mà.”
Vân Vũ
Tô Thanh Nhiễm, “......”
Cố Tiêu cảm ơn, dẫn Tô Thanh Nhiễm rời .
Hai chuẩn ăn cơm, thấy mấy nhà vườn bên ngoài đang bán vải thiều và chuối.
Liền tìm mấy trông vẻ đáng tin cậy, hẹn với họ sáng sớm mai đưa hàng đến kho hàng thuê.
Sở dĩ mua trực tiếp từ nhà vườn, chủ yếu là vì rẻ tươi.
Đặc biệt là đưa tới sáng sớm, là tươi mới nhất.
Buổi tối, Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm đến kho hàng thuê tạm , đem hết trái cây trong gian .
Còn vài phút nữa là 10 giờ, hai tay lái buôn trái cây vội vàng lái xe chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-394-ban-trai-cay.html.]
Nhìn thấy trong kho hàng quả thật nhiều loại trái cây như , hơn nữa quả nào quả nấy tươi rói, như thể mới hái từ vườn trái cây xuống.
Trong lòng thầm mừng rỡ, vụ ăn đáng giá.
Tuy rằng giá cả cao, nhưng Dương Thành hiện tại thiếu tiền, vẫn lo nguồn tiêu thụ.
Hai cùng đối phương cân đong đo đếm, nhanh tiền hàng bạc hàng xong xuôi.
Chờ xe rời , Tô Thanh Nhiễm lúc mới nhận lấy tiền mặt đếm một .
Không để kiểm tra , chỉ đơn thuần là để tận hưởng cảm giác đếm tiền.
Trong thời gian hai chỉ cần rảnh là hái quả, mệt c.h.ế.t .
Kỳ thật lượng cũng tính nhiều, nhưng vì giá cả cao gấp ba Ninh Thành, quả đào liền bán sáu hào, quả táo tám hào, dưa hấu rẻ nhất cũng bán một hào rưỡi.
Trái cây nặng cân, hai cả đêm thế mà liền bán gần hai ngàn đồng tiền.
Quả thật là lập tức hồi vốn.
Không những kiếm một khoản lớn tiền, đối phương còn miễn phí tặng ba cây chuối con.
Thời tiết nóng, những cây chuối con lớn lên cao lớn, trông héo. qua một tưới nước suối linh thiêng, chúng lập tức tươi rói trở . Quả vải và nhãn lấy hạt đó cũng nảy mầm.
Hai kịp xem kỹ, vội vàng chạy về nhà khách nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm , còn thêm một chuyến kho hàng, để nhận vải thiều và chuối mà nhà vườn đưa tới. Chờ xong những việc , mới xem như rốt cuộc thể thở phào nhẹ nhõm.
Tính toán thời gian, hai ngoài năm ngày. Hôm nay ở thêm một ngày, ngày mai nên về Thượng Hải. Lâu hơn nữa, bên Cố Hiểu Lôi và Lâm Tiểu Mai e rằng cũng giấu nữa. Cho dù bên Ninh Thành giục, bên Hưng Thành cũng sẽ giục mấy họ về.
Còn ngày cuối cùng, Cố Tiêu đề nghị, “Chúng mua vé tàu , đó cứ thong thả dạo quanh Dương Thành một chút, cần quá mệt mỏi.”
Tô Thanh Nhiễm cũng đồng ý. Mấy ngày nay, thật sự rảnh rỗi. “Vậy chúng mua một ít đặc sản, nếu quần áo thích hợp thì mua vài món, mang về cho .”
Hai cùng đến cửa hàng bách hóa nhà nước, mua bánh gà con và bánh hạnh nhân nổi tiếng ở địa phương, cùng với t.h.u.ố.c pha nước uống giải nhiệt. Còn về quần áo, cũng khác Thượng Hải là mấy. Mùa hè chủ yếu vẫn là vải tổng hợp thịnh hành nhất, lựa chọn màu sắc nhiều hơn ở Thượng Hải một chút, hai mua cho mỗi cận một chiếc áo sơ mi vải tổng hợp, dừng tay.
Thật , đó ở nhà Hoàng đại ca tại Dương Thành thấy nhiều đồ điện như , hai cũng động lòng. Chẳng qua ngoài, hai lấy danh nghĩa hưởng tuần trăng mật. Mua quá nhiều, ngược trong nhà sẽ lo lắng, cũng dễ giải thích. Đành chờ , từ từ tính.
Tô Thanh Nhiễm : “Em luôn cảm thấy, lâu , chúng còn sẽ trở đây.”
Cố Tiêu cũng cảm giác , “Nếu đồng hồ điện t.ử bán chạy, quả thật lâu liền thêm một chuyến.” Hơn nữa, tiện thể xem căn nhà mua, trong lòng cũng thấy kiên định.
Hai tổng kết chuyến Dương Thành , cảm thấy mỹ mãn lên tàu hỏa về. Trước khi , hai còn cố ý cầm nhiều hộp cơm đến tiệm cơm đóng gói những món ăn đặc sắc bản địa, ăn thể tùy thời nếm thử.
Một ngày một đêm , cuối cùng hai cũng đến Thượng Hải buổi chiều. Trở nơi quen thuộc, nhớ từng ngày trong chuyến Dương Thành, vẫn cảm thấy chút chân thật.
Suốt một tuần, Cố Hiểu Lôi và Lâm Tiểu Mai sớm ngóng trông, vô cùng sốt ruột. Đại học nhân chính thức nghỉ hè, hai cô hai ngày nay liền ở tại biệt thự nhỏ, dám về Hưng Thành. Sợ lỡ như trong nhà thì lo lắng.
Hai cô một lớn tuổi, ba mắt to mắt nhỏ, chờ đợi tiếng động ngoài cửa. Khi thật sự tiếng động truyền đến, ngược dám tin. Tận mắt thấy hai vai đeo bao lớn bao nhỏ trở về, lúc mới ha hả chạy qua.
“Anh, chị dâu, hai cuối cùng cũng về ! Anh, đen đến thế ?!”
Tô Thanh Nhiễm đưa trái cây mua về , chia cho ba ăn. “Mau! Hai chị em mang riêng quả vải về, dọc đường tốn ít kem que để ướp lạnh, chắc là vẫn hỏng , mau nếm thử .”
Hai cô cũng từng ăn qua quả vải, chỉ thấy hình ảnh sách, vô cùng bất ngờ. Lão gia t.ử từng qua phương nam, tự nhiên là ăn . Ông chỉ nếm một quả, thấy hai cô gái thích ăn, liền nhường hết cho họ.
“Ngọt quá, ăn quen món . Hai đứa xe lâu như , mau lên lầu bỏ đồ vật xuống, tắm rửa cái .”