Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 447 Tiêu Đống Quốc bị đuổi ra hội trường
Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:39:31
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cựu xưởng trưởng đầy hy vọng dẫn Tiêu Đống Quốc gặp Tô Cảnh Sơn.
Nào ngờ những từ chối thẳng thừng, mà còn mắng té tát!
Dù ở bên ngoài khu triển lãm, ai còn quản việc mất mặt Hoa Quốc .
Tô Cảnh Sơn đầu tiên nếm thử mắng như , mắng xong quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Cựu xưởng trưởng, đây ở Thượng Hải chúng từng hợp tác, vẫn luôn cho rằng ngài là tấm gương của ngành máy móc chúng . Không ngờ vì một hạng mục, các cô dám lừa cả thương nhân nước ngoài? Các cô nghĩ tới , chuyện nếu vạch trần mặt trong hội trường. Ngài bảo những già máy móc như chúng , giấu mặt ?”
Cựu xưởng trưởng hổ vô cùng, “Giáo sư Tô, ông hiểu lầm , cũng là tin nhầm lời Tiêu Đống Quốc, là học trò ông, vấn đề kỹ thuật thể giải quyết, cho nên mới nhất thời hồ đồ, quỷ ám.”
Tô Cảnh Sơn hừ một tiếng, trừng mắt về phía Tiêu Đống Quốc.
“Anh đây đích xác là t.ử , nhưng sớm đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với , cả đời qua ! Cựu xưởng trưởng nếu dễ dàng tin lời , sớm muộn gì cũng sẽ rơi kết cục hối hận kịp!”
Tô Cảnh Sơn mắng cũng mắng , lời nên cũng xong liền bỏ .
Ông rõ thỏ cùng rứt giậu, đối phó loại như Tiêu Đống Quốc, trừ phi phạm pháp, thể đảm bảo tống .
Đáng tiếc hiện tại trong nước còn luật về bảo hộ độc quyền kỹ thuật, càng pháp quy nhắm cạnh tranh chính đáng, nếu ông là đầu tiên tự tay đưa Tiêu Đống Quốc .
chỉ cần còn ở bên ngoài, liền thể dồn ch.ó đường cùng.
Con gái con rể còn việc và sinh sống ở Thượng Hải, ông thể đ.á.n.h cược nhân tính, đặc biệt là loại căn bản chút nhân tính nào như Tiêu Đống Quốc.
Kết quả nhất, chính là để tiếp tục một công việc ăn đủ no nhưng đói c.h.ế.t mà tạm bợ, đỡ cho còn tinh lực tiếp tục nhảy nhót.
Cựu xưởng trưởng bóng dáng Tô Cảnh Sơn, mặt nóng ran.
Vừa lúc Tô Cảnh Sơn mắng , ít đồng nghiệp đều lén chạy tới xem náo nhiệt, chuyện bộ giới đều Xưởng máy móc Thượng Hải họ chuyện bậy bạ!
Lại về phía Tiêu Đống Quốc, cựu xưởng trưởng hai mắt đều phun lửa.
“Anh cút về Thượng Hải cho , hiện tại thấy !”
Tiêu Đống Quốc lập tức luống cuống, “Cựu xưởng trưởng, là sai , nhưng xuất phát điểm của là , là nghĩ tiên hứa hẹn để thương nhân nước ngoài ký thỏa thuận, đó về từ từ nghiên cứu dây chuyền sản xuất, tin năng lực . Cựu xưởng trưởng, ông đấy, máy gặt đập liên hợp của xưởng chúng tỏa sáng rực rỡ ở triển lãm, chiếc máy gặt chính là tâm huyết của .”
Cựu xưởng trưởng hừ lạnh một tiếng, “Anh còn hổ đề là tâm huyết của ? Nếu vì chiếc máy gặt , cho rằng còn thể tiếp tục ở Xưởng máy móc ?”
Cựu xưởng trưởng trong lòng rõ ràng, Tiêu Đống Quốc đích xác chút năng lực và tài hoa.
Người như , nếu thả xưởng đối thủ, chỉ bất lợi cho họ.
Hơn nữa, nhược điểm, mới càng dễ thao túng.
Hôm nay chuyện tồi tệ của , sợ ngoan ngoãn lời.
________________________________________
Tiêu Đống Quốc đuổi khỏi hội trường.
Anh nỗ lực nhiều ngày như , khó khăn lắm mới nổi bật ở hội trường, mắt thấy sắp trở thành một ngôi mới đang lên trong ngành.
Lại đột nhiên dập tắt.
Tô Cảnh Sơn mặt trong giới trực tiếp đ.á.n.h thẳng mặt , tương đương là chặt đứt tất cả con đường thăng tiến của trong ngành .
Sau xoay , liền thể chỉ trông cậy công việc ở Xưởng máy móc Thượng Hải .
Đi đường phố Dương Thành, Tiêu Đống Quốc đột nhiên nhớ tới, lúc Dương Thành vô cùng phồn hoa.
Đủ loại quần áo mới lạ, đồng hồ điện tử, radio đều rẻ hơn bên Thượng Hải nhiều.
Nếu nhân cơ hội , đến Dương Thành nhập chút hàng về bán, thì cũng cần lo lắng về kế sinh nhai nữa.
Tiêu Đống Quốc sờ sờ 300 mấy đồng tiền trong túi.
Đây chính là bộ gia tài hiện tại của , chỉ trông cậy tiền để xoay .
300 mấy đồng tiền tuy rằng mua hàng lớn, nhưng mua chút đồng hồ điện t.ử về vẫn thành vấn đề.
Anh nhớ rõ, thời điểm Bằng Thành hẳn là dễ đào những chiếc đồng hồ điện t.ử vài đồng tiền, về sang tay là thể bán hơn mười đồng.
Không phi vụ nào thích hợp hơn cái .
Sau khi hạ quyết tâm, Tiêu Đống Quốc đột nhiên chút tin tưởng.
Không cho tham gia triển lãm , dù cựu xưởng trưởng cũng rảnh lo cho , lúc nhân những ngày cuối ngoài dạo.
________________________________________
Bên hội trường.
Tô Cảnh Sơn giải quyết xong bên Xưởng máy móc Thượng Hải, Xưởng máy móc tỉnh thành tới.
Chu Khai Thành là văn minh, chuyện chỉ mũi mắng c.h.ử.i ông .
Người mở miệng, ông liền lập tức dẫn Từ xưởng trưởng Xưởng máy móc tỉnh thành cùng ngoài tìm điện thoại.
Trực tiếp gọi cho lãnh đạo tỉnh.
“Lãnh đạo, là Chu Khai Thành Ninh Thành đây, hiện tại đang ở Dương Thành, tại triển lãm. đến đây lâu, vẫn kịp báo cáo với ngài về tình hình của Ninh Thành chúng tại triển lãm .”
Nói xong, ông dùng giọng điệu trò chuyện tùy ý, báo cáo một lượt lượng và kim ngạch đơn hàng mì ăn liền, sản phẩm đóng gói plastic, giày xăng đan plastic.
Ngay đó chuyện chuyển, nhắc đến dây chuyền sản xuất mì ăn liền.
“Lần vội vàng, cụ thể báo cáo chi tiết với ngài, tới Dương Thành, Kỳ bộ trưởng Bộ Ngoại thương tự cùng chúng đàm phán với thương nhân nước ngoài —
Ông cũng hài lòng với biểu hiện của Xưởng máy móc Ninh Thành chúng , chủ chúng ký kết thỏa thuận hợp tác bước đầu với thương nhân nước ngoài.
hiện tại một vấn đề, cựu xưởng trưởng Xưởng máy móc tỉnh thành , tỉnh ý chuyển hạng mục cho họ ?
Ninh Thành chúng địa phương nhỏ, thực lực bằng tỉnh thành, nhưng chúng vẫn tự thử , nếu , mời tỉnh thành hỗ trợ. Lãnh đạo ngài ?”
Lãnh đạo tức c.h.ế.t , “Ai cho tỉnh chuyển hạng mục cho họ?! Anh đây là giả danh! Lão Từ ? Anh đưa cho tìm tới, đích hỏi !”
Chu Khai Thành liếc Từ xưởng trưởng bên cạnh sắc mặt trắng bệch, “Từ xưởng trưởng, lãnh đạo gọi ngài điện thoại.”
Từ xưởng trưởng bắp chân bắt đầu mềm.
Hai ngày ông thật sự báo cáo với lãnh đạo chuyện , nhưng lúc đó là danh nghĩa hỗ trợ Xưởng máy móc Ninh Thành.
Lãnh đạo cũng .
Chỉ là chờ bên đàm phán xong xem tình hình tính.
Ai thể ngờ, Chu Khai Thành trực tiếp kéo ông gọi điện thoại cho lãnh đạo chứ?
Ông là mượn oai của tỉnh, nhưng Chu Khai Thành chẳng cũng mượn oai Bộ Ngoại thương Kinh Thành ?
Không oai của lớn, ông tự nhận xui xẻo.
“Lãnh đạo, ý đó, thư ký Chu e rằng hiểu lầm ý thật của , kỳ thật là —”
“ mặc kệ nghĩ thế nào! Từ giờ phút , hạng mục của Xưởng máy móc Ninh Thành các đừng mà tơ tưởng, cũng cần chen chân nữa. Nếu như các quấy rối ở triển lãm, về tha cho các !”
Nói xong, ông cúp mạnh điện thoại.
________________________________________
Chu Khai Thành dẫn Mã xưởng trưởng và Tô Cảnh Sơn ở Dương Thành thêm hai ngày.
Đại khái xem tình hình bên , liền tiên phong trở về Ninh Thành, bắt đầu chuẩn cho đợt khảo sát tiếp theo của thương nhân nước ngoài.
Triển lãm Dương Giao cũng chỉ còn hai ngày cuối cùng.
Hội trường quạnh quẽ hơn so với lúc mới bắt đầu ít.
Tô Thanh Nhiễm tích cóp hai ngày nghỉ phép, cuối cùng cũng cởi bỏ thẻ công tác của .
Tối hôm qua cô nhận điện thoại của Cố Tiêu từ , ở Dương Thành.
Không chỉ , Quách Tứ Hải, Trương Binh và Triệu Quân cũng tới.
Còn một Tô Thanh Nhiễm ngờ, là biểu ca Lâm Hướng Nam.
Không ngờ cũng xin nghỉ phép chạy tới xem náo nhiệt.
Nhà khách gần đó kín, mấy họ ở xa một chút.
gần đó chính là chợ sỉ mới nổi của Dương Thành, quả thực thuận tiện cho họ nhập hàng.
Buổi sáng, Tô Thanh Nhiễm bàn giao công việc với thầy Vương Bình xong, dặn dò Cố Hiểu Lôi và Lâm Tiểu Mai hai câu.
Liền chuẩn ngoài tìm Cố Tiêu.
Chương 448 Một đám đàn ông hoa hòe lòe loẹt
Vừa khỏi khu tiếp đãi, xa xa thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mặc một chiếc áo sơ mi denim tẩy màu sáng, quần tương tự là quần jean, chỉ là màu đậm hơn ít.
Trên mặt còn đeo kính râm màu đen, trông ngầu soái.
Đây là Cố Tiêu?
Cô dám nhận, qua xem thử, đối phương nhịn với cô .
Tháo kính hỏi: “Thế nào?”
Tô Thanh Nhiễm buồn , “Ai chưng diện cho ?”
“Mấy họ nhất quyết bảo , lắm ?”
“Đẹp, chỉ là thiếu chút nữa dám nhận, Tiêu thời thượng nha.”
Cố Tiêu chút ngượng ngùng , kỳ thật mặc thế còn tính là quá lố.
“Em đừng chê , lát nữa thấy mấy họ thì sẽ .”
Tô Thanh Nhiễm theo ăn sáng , lúc mới lên xe chạy đến nhà khách.
Vừa xuống xe, xa xa liền thấy một đám đàn ông ăn mặc hoa hòe lòe loẹt.
Đồng loạt quần jean ống loe, áo sơ mi vải bông đủ màu sắc, hồng vàng xanh lam......
Trên mặt đều đeo kính mát màu đen, tóc cũng chải chuốt tỉ mỉ.
Tô Thanh Nhiễm lúc mới hiểu ý trong lời của Cố Tiêu, hiện tại đối chiếu , quần áo Cố Tiêu mặc vẻ quá mức bảo thủ.
Ngay cả Lâm Hướng Nam luôn luôn khá thật thà cũng mấy họ dẫn dụ.
“Khụ, Hướng Nam —”
Quách Tứ Hải mấy thấy hai , vội vàng chạy tới chỗ cô.
“Chị dâu, cô tới —”
Tô Thanh Nhiễm chút bỏ chạy, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Chưng diện thời thượng, suýt nữa nhận các .”
Mấy ngượng ngùng , “Chị dâu, Dương Thành quả thật là một nơi , trách cô và Tiêu cứ bảo chúng đến xem .”
Lâm Hướng Nam cũng vội vàng hỏi tình hình triển lãm, “Tiểu Mai và Hiểu Lôi khỏe ?”
“Rất , còn hai ngày nữa, triển lãm sẽ kết thúc, đến lúc đó là thể gặp các cô .”
________________________________________
Mấy họ đến từ 2 ngày , dạo một vòng ở Dương Thành, thấy ít thứ ở chợ sỉ.
Vốn dĩ kìm xuống tay, nhưng Cố Tiêu vẫn luôn ngăn cản họ.
“Chờ chị dâu các tới giúp các tham mưu tham mưu, đỡ mua một đống đồ về bán .”
Ba Quách Tứ Hải cho là đúng, cảm thấy con mắt khá .
Những chiếc áo sơ mi rực rỡ nhiều màu , hồng vàng bao!
Bên Ninh Thành quần áo còn lấy màu xanh lam đậm và màu xám chủ, những màu sắc rực rỡ mang về, chắc chắn dễ bán.
Lại còn những chiếc kính mát họ mang, ngầu soái, thể bán hết?
Tiêu bảo chờ, họ liền chờ.
Tô Thanh Nhiễm một bên ba hưng phấn lắm lời, một bên cùng về phía chợ sỉ.
Chợ sỉ liền ở gần nhà khách mấy họ ở.
Là chợ mới chính thức khai trương từ tháng 10, chỉ là chợ sản phẩm công nghiệp đầu tiên của Dương Thành, mà còn là chợ thị trường hộ cá thể trang phục đầu tiên của cả nước.
Vừa cửa, từng hàng cửa hàng bày biện mở .
Địa điểm lớn, bán nhiều chủng loại, từ vải dệt đến quần áo, còn giày, mũ, đủ loại tạp hóa.
Nếu tận mắt đến xem, Tô Thanh Nhiễm cũng khó tưởng tượng, ở năm 80 hiện tại, Dương Thành một nơi như .
Đặt ở Ninh Thành và Thượng Hải còn cần phiếu vải, là dám nghĩ tới.
Phương Nam quả thực phát triển quá nhanh, mỗi tới đều bất ngờ chờ cô.
________________________________________
Đi dạo một đường, hoa cả mắt.
Ba Quách Tứ Hải ghi nhớ kỹ những kiểu dáng và quần áo nhập, phần lớn là đồ nam, hơn nữa lấy quần ống loe và áo sơ mi vải bông hoa hòe lòe loẹt chủ.
Tô Thanh Nhiễm nhắc nhở họ.
“Những kiểu dáng xác thật tân thời, nhưng Ninh Thành chúng chắc lập tức thể tiếp thu, dù bên đó khí mặc quần áo giống như Dương Thành, thể thử nhập thăm dò vài món, từ từ tính.
Hơn nữa, hiện tại là tháng 11 , bên Ninh Thành sắp bắt đầu mùa đông, cảm thấy chúng vẫn nên lấy trang phục mùa đông chủ.
Ngoài , đồ nam thể bán, nhưng khoản lớn vẫn là đồ nữ, tiền đồ nữ mới là dễ kiếm nhất.”
Ba liên tục gật đầu, cảm thấy cô suy xét lý.
“May mà hôm qua xuống tay, Tiêu chờ cô tới.”
Tô Thanh Nhiễm , “Lần đầu ăn trang phục, nghĩ chu cũng bình thường.”
Nói , cô liền chọn mấy kiểu dáng mà cho là sẽ dễ bán.
Vừa chọn giải thích cho ba lý do chọn hàng.
Nếu quần áo mang về bán chạy, ba chắc chắn còn sẽ , lúc đó, cũng chỉ thể dựa họ tự nhập hàng.
Quần cô chọn chủ yếu lấy quần jean chủ, một tá quần ống loe, ba tá quần jean ống cạp cao cổ điển, còn một tá đồ nam.
Quần jean là kiểu dáng cổ điển, nhanh sẽ lưu hành đất nội địa, xuân hạ thu đông đều thể mặc, cần lo bán hết.
Bà chủ thấy họ là ngoài, hét giá mười đồng một chiếc, Tô Thanh Nhiễm lộ , đầu áo khoác denim.
Kiểu dáng vài loại, cô mỗi loại chọn hai ba chiếc, cuối cùng mới cùng trả giá.
“Bà chủ, bà cho chúng một giá sỉ chứ, chờ mang về bán chạy, chúng tới, đến lúc đó lượng chắc chắn nhiều hơn nhiều.”
Ba Quách Tứ Hải ngày thường cũng quen ăn, miệng ngọt, gặp nào lời đó.
Rất nhanh dỗ bà chủ ngậm miệng , “Được , quần jean thì tính các cô chín đồng một chiếc, áo khoác denim mười ba, các cô bán chạy thì thường xuyên tới lấy hàng nhé.”
Ra khỏi cửa hàng chuyên bán denim, mấy ngay đó tiếp.
Áo len ở đây đều là áo len dệt liền máy, cảm giác sờ mềm, mịn dày.
Trông tinh xảo hơn so với áo len tự dệt bằng len sợi ngày thường, cũng thích hợp để mặc bên trong hơn.
Tô Thanh Nhiễm chọn áo cổ cao, áo kéo sợi, áo sọc, giá cả thống nhất tám đồng một chiếc.
Quần và áo mặc trong đều mua, tiếp theo liền bắt đầu xem áo khoác.
Áo khoác denim thời tiết mặc thì , nhưng lập tức đông liền .
Mấy đều để ý một kiểu áo khoác cotton màu xanh quân đội, thiết kế phỏng theo quân phục, rẻ nhất cũng cần 25 một chiếc.
Ba Quách Tứ Hải lấy hai mươi chiếc, Tô Thanh Nhiễm cũng mua vài món chuẩn về nhà tặng .
Vừa giúp mấy họ tham mưu, cô cũng theo mua ít, đều là chuẩn tặng .
Cô còn bỏ vốn mua cho Cố Tiêu và hai chiếc áo khoác len, chuẩn hồi Ninh Thành lúc thể mặc.
Mua xong quần áo, mấy mua khăn quàng cổ kẻ ô, bao tay, còn mũ phỏng theo thiết kế mũ quân đội.
Dạo một vòng xuống, trừ Tô Thanh Nhiễm tay còn rảnh, những khác tay đều xách theo bao lớn bao nhỏ.
Kỳ thật quần áo ở đây cũng tính quá rẻ, mấu chốt là cần phiếu.
Ở Ninh Thành, mua trang phục chỉ cần phiếu, hơn nữa giá cả trang phục cũng đắt.
Điều kiện sinh hoạt tuy rằng giống , nhưng sẵn lòng chi tiền cho ăn mặc ít.
Đặc biệt là Tết, chịu bỏ mấy chục khối mua quần áo mới để mặc vẫn khối .
Mua xong quần áo, Quách Tứ Hải nhắc đến kính mát, “Chị dâu, cô thấy thứ thể bán chạy ?”
Tô Thanh Nhiễm thấy mấy ruột gan cồn cào, gật đầu, “Có thể thử xem!”
Chương 449 Không sợ cơ hội sửa trị
Khoảng thời gian , TV chiếu một bộ phim truyền hình chỉ mười ba tập —《 Người Đến Từ Đại Tây Dương 》.
Nam chính Mic bên trong đeo một chiếc kính mát, gây chấn động nhỏ trong nước.
Trào lưu đều là truyền từ Dương Thành hoặc Thượng Hải , Ninh Thành còn thường thấy, nhưng một khi , hẳn là cũng lo bán.
Kính mát chính hãng từ Cảng Thành bên tới đắt, phần lớn mua ở đây đều là hàng phỏng chế do xưởng nhỏ bản địa sản xuất.
Bề ngoài khác lớn, đeo kính mát cái chính là một phong cách thời thượng, thể lọc bao nhiêu tia t.ử ngoại đều là thứ yếu.
Giá năm đồng cũng tính quá rẻ, nhưng khi mang về là thể bán gấp đôi.
Mua xong kính mát, mấy xem vớ nylon.
đều nhất trí cảm thấy vớ nylon vẫn thích hợp mặc mùa hè hơn, mùa đông mặc thoải mái, chỉ hỏi chuyến về, tính toán chờ tới tính.
Vốn dĩ mấy tới , còn xem cúc áo, kết quả ngờ mua nhiều quần áo như , món ăn nhỏ cúc áo liền chút chướng mắt.
Lâm Hướng Nam theo một đường, xem cũng vô cùng rung động.
cuối cùng chỉ mua vài món quần áo mang về cho nhà, tiền vốn đủ, chung quy là xuống tay.
Tô Thanh Nhiễm lặng lẽ kéo , “Anh Hướng Nam, nếu cũng ăn quần áo, em cho mượn chút .”
Lâm Hướng Nam lắc lắc đầu, “Trước cái , ngày thường cũng nhiều thời gian ngoài bày sạp bán quần áo. Em rể , tiền vốn ít ỏi của vẫn nên chờ các em Bằng Thành mới xuống tiền.”
Tô Thanh Nhiễm nghĩ cũng , lợi nhuận quần áo cao đến , cũng thể so với những sản phẩm điện t.ử .
Ba Quách Tứ Hải cần , nhiều tự do và thời gian, ăn quần áo cũng là từ từ chuyển từ chợ đen bên ngoài hộ cá thể.
Lâm Hướng Nam thì khác, tiền vốn quá ít, tiền tiêu chỗ cần thiết nhất.
Trước tích góp đủ tiền, suy xét cụ thể gì.
“Vậy nếu đủ, với bọn em, một nhà cần khách sáo như .”
Lâm Hướng Nam gật gật đầu, trong lòng càng thêm kiên định, tuyệt đối thể mở miệng mượn tiền em họ.
Tuy rằng cô và em rể vẻ sống tồi, nhưng áp lực trong đó ai thể ?
Mua nhà đắt đỏ như ở Thượng Hải, khẳng định rỗng hết tất cả tiền tiết kiệm của họ.
Bằng quần áo như , em rể nhập một món nào?
Phỏng chừng cũng là giống , đem tiền tiêu chỗ cần thiết nhất.
Số tiền , thà c.h.ế.t cũng thể mở miệng mượn.
________________________________________
Dạo một ngày xuống, mấy gần như khuân một tòa núi nhỏ trở về nhà khách.
Ngày hôm , Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm tính toán sáng sớm xuất phát Bằng Thành.
Bằng Thành hiện tại mới quy hoạch thành đặc khu, bên trong tương đối loạn, nhiều tai mắt tạp, nếu nhiều dễ gây chú ý.
Hơn nữa trong nhà khách còn nhiều hàng như , cần thiết lưu canh giữ.
Còn về Lâm Hướng Nam, tính toán hôm nay chờ em họ và Hiểu Lôi bận xong, qua đó thăm hai cô.
Bốn theo, Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu mới thể an hơn mà vận hàng về.
Cho nên, sắp xếp như là thích hợp nhất.
Hiện tại Bằng Thành tuy rằng còn giống vài năm như , kéo lưới thép cao vút, chia Bằng Thành hai, thành quan nội và quan ngoại.
ai cũng thể tùy tiện .
Có vài bến tàu và khu vực ven biển quan trọng đều quy hoạch thành nội đặc khu, , cần thiết chứng nhận biên phòng.
Giấy phép biên phòng cũng dễ dàng .
May mắn, căn nhà họ mua trong đặc khu, chẳng lẽ cho về nhà ?
Lần Cố Tiêu đến, Hoàng đại ca nhờ trưởng thôn giúp hai xong giấy phép biên phòng một cách thuận lợi.
Người nhập lậu giấy phép biên phòng cũng nhiều, nhưng vấn đề là nhiều giao lộ và bến tàu trọng yếu đều trạm kiểm soát. Trong khu còn tuần tra liên tục.
Một khi bắt vì giấy phép biên phòng, ai hậu quả sẽ thế nào.
Mặc dù nhóm Quách Tứ Hải đến Bằng Thành xem thử, nhưng họ sợ lỡ bắt thì lợi bất cập hại, nên đều kiên trì.
Chỉ là khi lặp dặn dò Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm.
“Anh Tiêu, đừng quên giúp chúng hỏi thăm về chiếc máy ghi âm , cả băng cát-xét nữa! Phải là Đặng Lệ Quân!”
Hai đồng ý, vẫn là chuyến xe buýt sớm nhất lúc 7 giờ Bằng Thành.
________________________________________
Xuống xe, hai khỏi bến liền thấy một trạm kiểm soát để nội đặc khu cách đó xa.
Đã ít đang xếp hàng chờ .
Hai đang định xếp hàng, bỗng nhiên thấy một bóng quen thuộc lén lút dọc theo tuyến biên phòng về phía .
Tô Thanh Nhiễm kinh ngạc liếc Cố Tiêu, “Kia Tiêu Đống Quốc ? Nghe Xưởng máy móc Thượng Hải đuổi khỏi khu triển lãm, ngờ còn về.”
Cố Tiêu ý vị thâm sâu thoáng qua hướng đó, đoán: “Chắc là Bằng Thành tìm cách kiếm tiền.”
Tô Thanh Nhiễm cũng đoán tương tự, Tiêu Đống Quốc ký ức kiếp , khẳng định hiện tại Bằng Thành khắp nơi là vàng. Anh qua đây, cũng kỳ quái.
Vấn đề là, rõ ràng giấy phép biên phòng, trừ phi là nhập lậu.
Tiêu Đống Quốc đích xác như hai đoán, tính toán Bằng Thành tìm cách kiếm tiền. Hơn nữa, tới từ hai ngày .
Chỉ là tới mới phát hiện, Bằng Thành hiện tại bắt đầu kiểm tra giấy phép biên phòng. Anh đơn giản tìm hiểu, bản khẳng định cách nào thông qua đường chính quy.
Vân Vũ
Liền hỏi thăm tìm chứng nhận với giá cao, mở miệng là hai trăm đồng.
Mãi mới tìm một chỉ cần một trăm đồng, giao tiền, đợi hai ngày, kết quả mới phát hiện đối phương sớm chuồn mất thấy tăm .
Lúc mới phản ứng lừa.
Còn Bằng Thành, lừa mất một trăm đồng.
Tiêu Đống Quốc tính toán tự vận động, tìm cách lén lút Bằng Thành.
Anh tiếc tiền tìm dẫn đường, ở gần bến xe canh nửa ngày, phát hiện ít xuống xe sẽ dọc theo một con đường về phía .
Anh cảm thấy nơi đó khẳng định giấu một lối ai , liền lẳng lặng theo.
Không ngờ Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm thấy.
Tô Thanh Nhiễm vốn dĩ vì chuyện gây rối ở triển lãm mà bất bình, đang lo cơ hội trị . Hiện tại phát hiện nhập lậu, há lý nào báo cáo?
Cố Tiêu nghĩ nghĩ, : “Không vội, hiện tại còn ở ngoài khu kiểm soát, chờ thật sự tính.”
Dù nội khu lớn, những nơi ngoài càng ít. Chỉ cần một chân bước nội khu, sẽ sợ cơ hội trị .
Chương 450 Tiêu Đống Quốc bắt
Tô Thanh Nhiễm cảm thấy Cố Tiêu cũng lý, liền cùng xếp hàng nhập cảnh.
Kỳ thật, Cố Tiêu còn hành động của Tiêu Đống Quốc ở triển lãm.
Nếu , e rằng hận thể xé xác ngay lập tức.
Hai nội khu, nhanh liền thấy Hoàng Chí Cường đang chờ sẵn.
Anh vẫn là lái chiếc xe máy , chở hai một đường nhanh như điện chớp về đến thôn.
Vừa , còn vội vã hưng phấn giới thiệu với hai :
“Đêm qua về một chiếc xe máy mới, tuyệt đối là hàng , hai xem ?”
Cố Tiêu tự nhiên là xem.
Tô Thanh Nhiễm đặt đồ xuống, xách thêm một ít đồ cùng , chuẩn tặng cho hai vị bề nhà họ Hoàng.
“Hoàng đại ca, dẫn chúng xem thử.”
Xe máy đậu ngay trong sân nhà Hoàng Chí Cường.
Kiểu xe nhập khẩu mới, lớn hơn một chút so với chiếc đang lái, cũng oai phong hơn một chút.
“Chiếc giá 4000 đồng, đắt hơn chiếc của một chút, kỳ thật giá cả cũng tính là đắt, nếu chiếc của lái tình cảm, thật đổi một chiếc. Hai xem thử, nếu thì ưu tiên cho hai , nếu cần, tìm cách đưa tới Dương Thành.”
Dương Thành đường phố, xe máy tư nhân ngày càng nhiều, cũng quản lý gắt gao.
Hai đều rung động.
Tô Thanh Nhiễm là đầu tiên mở lời, “4000 đồng, chúng lấy.”
Nói , cô hào sảng móc một chồng tiền mặt lớn từ trong túi, đếm 4000 đồng đưa cho Hoàng Chí Cường.
Hoàng Chí Cường vẻ mặt thán phục, “Em dâu sảng khoái thật đấy.”
Hồi mua chiếc xe máy , vợ còn đồng ý, khuyên can mãi ròng rã nửa năm mới chịu. Nếu vợ mà thể sảng khoái như , mơ cũng tỉnh.
Cố Tiêu vẻ mặt cảm động.
Anh thích, nhưng cảm thấy tiêu 4000 đồng mua cho một chiếc xe máy, quá xa xỉ ? Xe máy giống như mua nhà, thể ở cả đời, còn tăng giá trị. Xe máy là tiêu hao phẩm, lái bao nhiêu năm cũng hỏng.
Không ngờ vợ sảng khoái trả tiền mua cho như .
Tô Thanh Nhiễm nghĩ nhiều như , cô chỉ đơn thuần cảm thấy 4000 đồng cái giá đáng tiền. Kiếm tiền vất vả như , kiếm tiền tiêu thứ thích, thì vất vả kiếm tiền để gì?
Thượng Hải hiện tại cũng xe máy, nhưng đều là xe nhập khẩu đặc biệt cung cấp cho cửa hàng ngoại tệ. Giá cần bảy tám ngàn đồng, thậm chí cái lên đến cả vạn đồng. Không ai phận gì cũng thể mua.
“Thích thì cứ mua , đến lúc đó cùng xe vận chuyển về Thượng Hải, thỉnh thoảng còn thể lái. Nếu yên tâm, thì cứ để ở trong nhà , chờ chính sách nới lỏng, lái ngoài.”
Cố Tiêu vui sướng khôn xiết, “Cảm ơn vợ tặng quà, đặc biệt thích.”
Nếu Hoàng đại ca cùng hai vợ chồng già đều ở đó, hận thể bế cô lên mà hôn hai cái thật mạnh.
Hoàng đại ca chủ động dạy Cố Tiêu lái xe máy.
So với việc lái xe tải lớn, lái xe máy chỉ là gặp sư phụ.
Cố Tiêu nhanh thuần thục nắm kỹ thuật lái xe máy, nhịn vẫy tay về phía Tô Thanh Nhiễm.
“Vợ ơi, , chở em hóng gió.”
Tô Thanh Nhiễm tuy rằng liều lên, nhưng vẫn nhịn nhắc nhở, “Anh lái chậm một chút, chỉ là hóng gió thôi, vội.”
Cố Tiêu gật đầu, “Được, em ôm chặt .”
Anh sợ vợ sợ, đích xác dám lái quá nhanh. Chiếc xe máy suýt nữa lái cảm giác như xe đạp.
Cuối cùng ngược là Tô Thanh Nhiễm bắt đầu thúc giục, “Có thể nhanh hơn một chút .”
“Được thôi!”
Cố Tiêu một đường lái xe máy về phía bến tàu thuyền đ.á.n.h cá, ngờ nhanh như gặp Tiêu Đống Quốc.
Cơ hội ngàn vàng, thể bỏ lỡ.
Hai ngày mai liền rời Bằng Thành Dương Thành, hiện tại nếu đụng , báo cáo còn chờ tới khi nào?
Cố Tiêu dừng xe máy, quả quyết tìm hai nhân viên kiểm tra biên phòng đang tuần tra gần đó.
Hai theo hướng ngón tay Cố Tiêu chỉ, quả nhiên thấy một đàn ông đang lén lút hỏi thăm tin tức ở bến tàu.
Không hai lời, tiến lên khống chế đó.
“Lấy giấy phép biên phòng của .”
Tiêu Đống Quốc đương nhiên lấy , ấp úng : “Đánh mất .”
“Đánh mất? Mười bắt thì chín , theo chúng một chuyến.”
Tiêu Đống Quốc khổ sở xin tha, nhưng vẫn hai áp giải .
Cảnh tượng chật vật đều Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm thấy.
Trong một tràng gầm gừ, Tiêu Đống Quốc cũng ngước mắt thấy bóng dáng hai .
Người đàn ông lái một chiếc xe máy mới tinh, phụ nữ tóc dài bay bay, ôm chặt lấy eo phía .
Bờ biển lộng gió, thật là lãng mạn vô cùng.
Tuy rằng thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng cảm giác chính là Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm.
Anh đến hai mắt đỏ hoe.
“Chắc chắn là Cố Tiêu báo cáo ! Nếu yên lành, đột nhiên tiến lên kiểm tra giấy tờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-447-tieu-dong-quoc-bi-duoi-ra-hoi-truong.html.]
“Nhiều như đều lén lút trộn , tại khác tra, cố tình tra ?”
“Trưởng quan, báo cáo, hai lái mô tô cũng giấy phép biên phòng, các ông mau bắt họ!”
Hai khẩy một tiếng, “Ai với họ giấy phép biên phòng?”
Vừa lúc báo cáo, đưa giấy phép biên phòng cho hai xem .
Tiêu Đống Quốc tin, “Cho dù , thì giấy chứng nhận cũng nhất định là giả mạo, hoặc là mua với giá cao, các ông tra thử.”
“Nói nhảm nhiều như , theo chúng .”
Tiêu Đống Quốc vẫn dẫn .
Bởi vì là đầu bắt, cảnh cáo một , ngoài phạt tiền hai trăm đồng.
Nghe thấy con , Tiêu Đống Quốc quả thực thể tin , “Bao nhiêu? Hai trăm đồng?!”
Sao cướp luôn, còn hắc hơn cả giấy chứng nhận giả.
Anh nghi ngờ con hai trăm đồng đều là thông đồng đó. Hoặc là tiêu tiền chứng nhận, hoặc là chờ phạt tiền, dù hai trăm đồng là thoát .
Sớm thế, thà rằng ngay từ đầu tìm một địa phương đưa nhập lậu . Có lẽ theo địa phương, còn thể thoát vận mệnh bắt.
Hiện tại rơi tay khác, gì cũng vô dụng.
Tiêu Đống Quốc đành ngoan ngoãn nộp tiền phạt, dúi mấy chục đồng tiền trong n.g.ự.c rời .
Số tiền còn , chật vật chỉ đủ trở về.
cam lòng.
300 đồng đổ sông đổ biển, còn vớt một chút lợi lộc nào.
Đó đều là tiền cực khổ ăn mặc tằn tiện tích cóp xuống trong mấy năm nay, đau hơn cả xẻo thịt.
Nghĩ đến cảnh Cố Tiêu cưỡi xe máy oai phong, hận đến ngứa cả răng.
Thất bại của bản là điều khó chịu nhất, mà là sự thành công của kẻ địch.
Anh chỉ là tài xế xe tải, cho dù kiếm nhiều tiền nữa, cũng thể mua nổi một chiếc xe máy.
Trừ phi, sớm hơn một bước, ăn kiếm tiền ở Bằng Thành.
Vậy xuất hiện ở Bằng Thành, khẳng định cũng là vì chuyện .
Tiêu Đống Quốc chắc chắn giấy phép biên phòng của hai là giả, hơn nữa nhanh sẽ mang theo hàng phi pháp từ trong đặc khu .
Anh liền ở đây rình rập, thấy bóng dáng hai liền báo cáo.
Mặc kệ là giấy tờ giả buôn lậu hàng hóa, cái nào cũng đủ khiến tán gia bại sản.
Anh tin thể trút mối hận .
Chương 451 Bị báo cáo
Bên . Cố Tiêu chở Tô Thanh Nhiễm dạo một vòng ở bờ biển xong, lái mô tô về.
Gió biển lớn, sợ cô thổi lâu sẽ khỏe.
Về đến nhà, hai đang định dọn dẹp nhà cửa một chút, đó tìm cơ hội thăm thôn trưởng.
Không ngờ thôn trưởng chủ động tìm đến.
Tô Thanh Nhiễm hì hì mang từ Thượng Hải mua một cây t.h.u.ố.c lá lớn, cùng hai chai rượu vàng đưa qua.
“Người bên chúng cháu ăn hải sản thích uống kèm rượu vàng, thôn trưởng ngài thử dùng xem . Lần cũng may nhờ ngài giúp chúng cháu giấy phép biên phòng, bằng hai đứa cháu còn .”
Thôn trưởng mặt mày hớn hở, trông tâm trạng . Nhận đồ vật Tô Thanh Nhiễm tặng, càng vui vẻ rạng rỡ. Hai trẻ tuổi tuy là nơi khác, nhưng đều cách cư xử, mỗi đến đều mang theo đồ, cũng ít gây phiền phức cho ông.
Ông vui vẻ nhận lấy quà, keo kiệt mà khen hai vài câu.
“Vẫn là hai cô trẻ tuổi tinh mắt, vận khí cũng , khéo mua nhà ở thôn chúng . Không khoe khoang, đoạn đường của chúng , chắc chắn là nơi nhất trong nội đặc khu. Gần đây tin đồn, là ông chủ lớn Cảng Thành tới xây nhà cao tầng ở đây, hai cô đều mặt, cũng hỏi ý kiến hai cô . Đến lúc đó thôn chúng nếu tập thể giải tỏa, hai cô ý kiến gì chứ?”
Tô Thanh Nhiễm cùng Cố Tiêu , : “Việc phát triển nhà cao tầng của Bằng Thành là quy hoạch thống nhất của cấp , chúng cháu đương nhiên ủng hộ. Mọi việc đều theo sắp xếp của thôn trưởng.”
“ , nếu chuyện giải tỏa định , còn phiền thôn trưởng báo cho chúng cháu một tiếng, chúng cháu cũng tiện sắp xếp.”
Thôn trưởng vỗ n.g.ự.c bảo đảm với hai , “Yên tâm, tin tức sẽ điện báo cho hai cô ngay.”
________________________________________
Tiễn thôn trưởng , hai an tâm ở nhà nghỉ ngơi, chờ Hoàng Chí Cường bên ngoài lo hàng cho họ.
Đây là thỏa thuận ngầm mà Cố Tiêu và Hoàng Chí Cường tâm đầu ý hợp.
Hoàng Chí Cường ở khu vực gốc gác, mối quan hệ, là giữ chữ tín. Cố Tiêu cũng mặc kệ lấy hàng từ , cũng mặc kệ lãi bao nhiêu, chỉ cần giá cả hợp lý, liền nhận.
Họ địa phương, nhúng tay sâu hơn, những sức lực, mà còn nguy hiểm.
Hiện tại Bằng Thành tuy rằng nhiều cách kiếm tiền hơn, nhưng cũng càng nghiêm ngặt. Gần như ở địa phương đều cái gì hái tiền nhanh, bắt thì bắt xuể.
Chuyến , hai cần 800 đồng hồ điện tử, chia thành ba phần. Họ và ba Quách Tứ Hải mỗi 300 đồng, Lâm Hướng Nam lấy hai trăm đồng. Còn mấy hằng tâm tạc chiếc máy ghi âm.
Cái gọi là máy ghi âm, kỳ thật là máy thu phát một khối, hình dáng giống một viên gạch lớn, thể phát băng từ, cũng thể ghi âm. Hiện tại ở nội địa còn tương đối hiếm thấy, Ninh Thành càng như thế. Tô Thanh Nhiễm , chẳng bao lâu nữa, sẽ một đám thanh niên mặc quần ống loe áo sơ mi vải bông, đeo kính mát, vác nó quậy công viên.
Hàng Hoàng đại ca đưa chất lượng tồi, giá cả là một trăm đồng một chiếc. Loại hàng , mang về nội địa sang tay bán hai ba trăm thành vấn đề. Chẳng qua, thể tích quá lớn dễ dàng bại lộ, hiện tại nguồn cung cũng khan hiếm.
Hoàng đại ca chỉ xoay sở một trăm chiếc cho hai , “Các cô thăm dò thị trường , nếu bán chạy, lo thêm cho các cô .”
Một trăm chiếc, hai bàn bạc chia cho ba Quách Tứ Hải mỗi mười chiếc, Lâm Hướng Nam cũng lấy mười chiếc, còn tự giữ.
Nếu một chiếc thể kiếm hai trăm, mười chiếc chính là hai ngàn đồng. Với mức lương hiện tại của Lâm Hướng Nam ở bến xe khách, ăn uống cũng tiết kiệm mất 5 năm. Hiện tại nếu sẵn lòng thử, hai liền nghĩ cách ăn nào đều dẫn theo. Cũng coi như là một chút trợ cấp cho nhà họ Lâm.
Mua máy ghi âm, liền thể thiếu băng từ. Tốt nhất là lúc bán máy ghi âm thì tặng kèm một cuốn, băng từ ở nội địa dễ mua, băng từ cũng hấp dẫn mua máy.
Hiện tại băng từ bán chạy nhất là Đặng Lệ Quân. Ở Dương Thành cũng , hàng gốc chính hãng cần mười đồng một hộp. Phần lớn bán thị trường là loại tự thu, cần năm đồng một hộp. Ở Bằng Thành, băng từ thu chỉ cần hai đồng, hơn nữa âm thanh còn tệ. Một trăm chiếc máy ghi âm cần kèm theo một trăm cuốn băng từ, ngoài mua thêm một trăm cuốn của ca sĩ khác, thể bán kèm thêm tiền.
Trừ những thứ , Cố Tiêu còn nhờ Hoàng đại ca tìm máy giặt và máy ảnh . Máy ảnh là hứa với Cố Hiểu Lôi, vốn dĩ Cố Tiêu còn mua thêm một chiếc cho Tô Thanh Nhiễm. Chính là Tô Thanh Nhiễm , “Một chiếc là đủ .” Cô hứng thú lớn với chụp ảnh, trong nhà một chiếc là đủ dùng. Theo tính cách Cố Hiểu Lôi, máy ảnh chẳng là sẽ khắp nơi chụp .
Một chiếc máy giặt là chuẩn đặt ở căn nhà nhỏ tự dùng. Máy giặt hiện tại ở Ninh Thành vẫn là vật lạ, nếu mua về, e rằng thể họ sợ nhẹ. Vẫn là từ từ tính.
Mua xong những thứ , hai coi như thành bộ nhiệm vụ chuyến . Tính toán ở một đêm, sáng mai xuất phát Dương Thành.
Hoàng Chí Cường còn giữ hai ở thêm hai ngày.
Tô Thanh Nhiễm lắc đầu từ chối, “Bên Dương Thành còn đang chờ chúng .”
Triển lãm Dương Giao hôm nay chiều tối cũng chính thức kết thúc. Nhóm phiên dịch của cô, tính toán ngày mai nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày liền khởi hành về Thượng Hải.
Chương 452 Lấy tiền mua nhà?
Ngày hôm , hai dậy sớm.
Cố Tiêu vẫn quyết định xe máy mang , chờ tìm cơ hội thích hợp tính. Hiện tại còn là lúc phô trương.
Cho nên chỉ lái một đoạn đường, cách trạm kiểm soát một liền lặng lẽ cất . Ngoài , Tô Thanh Nhiễm còn đem bộ hàng nhập hôm qua thu hết gian.
Hai mỗi một cái ba lô nhỏ, vẫn giống như lúc , thuận lợi khỏi trạm kiểm soát.
Chỉ là mới qua trạm kiểm soát, lập tức chặn .
“Đứng , lấy giấy tờ của các !” Đối phương hung, như thể hai họ thật sự là kẻ nhập lậu.
Bên cạnh ít dân cũng đều hướng về phía hai mà .
Cố Tiêu mím môi, một lời mà móc giấy phép biên phòng của hai .
“Đồng chí, chúng khỏi trạm kiểm soát đưa cho nhân viên công tác xem , còn vấn đề gì ?”
“Có báo cáo các giả giấy tờ.”
Hai vị đồng chí lời, liền ngẩn , mỗi ngày qua tay giấy tờ hơn một ngàn cũng mấy trăm, thật giả vẫn là thể phân rõ ràng. là nghĩ đến lời thề thốt của báo cáo, vẫn cảnh giác.
“Hai các vô cớ nội khu gì? Trong ba lô đều chứa gì?”
Cố Tiêu nén giận, nhạt một tiếng, “Đồng chí, nhà của chúng ở tại La Điền Thôn, nội khu đương nhiên là về nhà. Chỉ với hai cái ba lô nhỏ , thể chứa thứ gì?”
Tô Thanh Nhiễm cũng tiếp tục lề mề nữa, trực tiếp móc giấy tờ nhà đất của hai .
“Thôn trưởng nhà trong thôn thể sẽ giải tỏa, tìm chúng bàn bạc, chúng liền tiện thể về xem.”
Hai nhận lấy thoáng qua, lập tức đổi sắc mặt. là nhà trong nội khu thật.
La Điền Thôn nổi tiếng, ai ở Bằng Thành mà chẳng , đó là trọng điểm phát triển đặc khu .
“Thành thật xin , thành thật xin , chúng cũng là nhận khác báo cáo, cần thiết tiến hành tra soát. Hiện tại rõ vấn đề, hai thể .”
Hai vị nhân viên công tác phát hiện hiểu lầm, thái độ còn tính hòa nhã, Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm cũng tính toán so đo, thẳng về phía bến xe.
________________________________________
Hai cần nghĩ cũng , báo cáo nhất định là Tiêu Đống Quốc.
Không chừng, giờ còn đang trốn trong bóng tối, chờ xem hai bắt. Kết quả thì ? Họ những giấy tờ vấn đề, còn thuận lợi khỏi trạm kiểm soát.
Chắc hẳn hiện tại tức c.h.ế.t .
Nghĩ đến cảnh Tiêu Đống Quốc ăn quả đắng, Tô Thanh Nhiễm liền còn giận lắm.
“Kệ , chúng nhanh chóng bắt xe về Dương Thành, mấy họ chắc đang ruột chờ .”
“Được.”
Tiêu Đống Quốc thật sự nổ tung vì tức giận.
Anh đợi suốt gần một ngày, dám ăn cơm, dám vệ sinh. Chỉ là tận mắt thấy hai bắt, tóm gọn cả lẫn tang vật.
ai ngờ, hai gần như tay .
Không mang theo đồ vật còn , tại giấy tờ cũng vấn đề?
“Đồng chí, các ông điều tra xong ? Giấy tờ của họ khẳng định là giả!”
“Anh linh tinh gì đó? Người nhà ở trong đặc khu, nhập cảnh là về nhà, còn cần giả giấy tờ ?”
“Cái gì? Họ nhà ở trong đặc khu?!”
Tiêu Đống Quốc tròn xoe mắt.
Hôm qua thấy Cố Tiêu cưỡi chiếc xe máy phô trương như đành, ngờ họ còn mua nhà trong nội khu .
Họ lấy tiền mua nhà?
Anh đương nhiên cũng nhà ở Bằng Thành , nhưng vốn, thường mà tùy tiện mua nổi?
Tiêu Đống Quốc mắt đỏ hoe, đang cân nhắc xem Tô Thanh Nhiễm điều gì .
Chưa kịp nghĩ thông suốt quát lớn, “Nếu còn , chính là gây rối công vụ, chúng buộc bắt .”
Tiêu Đống Quốc sợ tới mức ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Nhìn thời gian, cựu xưởng trưởng Xưởng máy móc sẽ chuyến tàu tối nay. Anh cần chạy về xưởng khi cựu xưởng trưởng trở nhà máy, nếu chắc chắn sẽ lộ, thời gian còn cho nhiều.
Cũng rảnh mà suy nghĩ miên man nữa.
________________________________________
Bên , Tô Thanh Nhiễm cùng Cố Tiêu chạy về Dương Thành thì là giữa trưa.
Mấy ở nhà khách, chắc là ăn cơm.
Hai chuẩn đến chiếc xe tải sắp xếp đồ vật. Trừ xe máy, những thứ khác đều chất lên bên ngoài.
Vừa mới khóa cửa, bốn liền đuổi kịp tới.
“Hai cuối cùng cũng về , mấy đứa lo lắng cả đêm chẳng dám ngủ, sợ bên đó hai xảy chuyện gì.”
“Hai chứ? Hàng hóa đủ ?”
“Đừng vội hỏi, mau để Tiêu và chị dâu ăn cơm , đem về còn nóng hổi.”
Cố Tiêu gật đầu, đưa Tô Thanh Nhiễm ăn vội bữa cơm trưa.
Sau đó rõ về việc sắp xếp.
“Đồ vật nhiều, mang lên tàu hỏa an . Anh Hướng Nam vốn dĩ cùng tới đây, cũng xe về, đến lúc đó ngang qua Hưng Thành liền đưa và hàng hóa về nhà cho , đó về Thượng Hải.”
“Còn ba các , các hoặc là chỉ mang quần áo về Ninh Thành, đồ vật còn sẽ tìm cách giúp các mang về. Hoặc là, các cũng cùng xe về Thượng Hải, đó chúng cùng tàu hỏa về Ninh Thành.”
Ba đều chọn cùng xe về Thượng Hải.
Mang theo nhiều hàng như , họ cũng lo lắng hai sẽ gặp nguy hiểm đường. Nếu là năm , ông trời xuống cũng sợ.
“Mấy nghĩ kỹ ? Ngồi xe chịu khổ đấy.”
“Vất vả một chút , an là , vẫn là cùng !”
Cố Tiêu gật đầu, về phía Tô Thanh Nhiễm, “Vậy dẫn mấy họ , tối nay em tàu hỏa chú ý an hơn nhé.”
Tô Thanh Nhiễm ừ một tiếng, “Yên tâm , tàu nhiều là quen tham gia triển lãm , sẽ .”
“Được, chúng lái xe đưa em về nhà khách .”
________________________________________
Cố Tiêu lái xe, một đường đưa Tô Thanh Nhiễm đến cửa nhà khách.
Lâm Hướng Nam vốn còn định chào hỏi Lâm Tiểu Mai và Cố Hiểu Lôi, kết quả đều ngoài mua đặc sản, ở nhà khách, đành thôi.
Quách Tứ Hải dẫn theo Trương Binh và Triệu Quân trong khoang xe tải. Bước giống như chuột sa hũ gạo. Sờ đông sờ tây, món đồ nào cũng khiến họ vẻ mặt kích động.
“Bằng Thành thật là một nơi mà.”
Lâm Hướng Nam ở phía , cũng vô cùng phấn khởi.
Cố Tiêu lái xe, với về chuyện chia hàng.
“ cùng Thanh Nhiễm bàn bạc , để cho hai trăm chiếc đồng hồ điện tử, mười chiếc radio, vặn là hai ngàn đồng tiền vốn. Mấy thứ cứ từ từ bán, kiếm một vạn đồng chắc thành vấn đề.”
Lâm Hướng Nam kích động đến sắc mặt đỏ bừng, một vạn đồng? Thế chẳng thành vạn nguyên hộ ?!
“ mà, nhiều vốn như , đến đây chỉ mang theo một ngàn đồng.”
Một ngàn đồng , là tiền tằn tiện tích cóp mãi mới , cùng với tiền bố cho khi tới.
Cố Tiêu , “Không cả, phần còn cứ coi như cho mượn, chờ kiếm tiền trả . Dù hiện tại chúng cũng vội dùng tiền.”
Lâm Hướng Nam chấn động .
Trước đây còn tưởng rằng Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm hai thiếu thốn, nên mới tay mua quần áo.
ở xe, tận mắt thấy một đống hàng lớn như , hai liền dễ dàng mang về ?
Thì tiền mua, mà là lợi nhuận quá thấp, để mắt tới, cũng thời gian lăn lộn.
Lâm Hướng Nam hồn từ sự kinh ngạc, trong lòng dâng lên từng đợt nhiệt huyết. Em gái và em rể kiên trì cho mượn vốn, nếu từ chối, đó chính là quá điều.
“Được, khách khí với hai nữa!”
Lần theo Cố Tiêu lái xe tải lớn tới Dương Thành, cảm giác khác biệt so với việc lái xe trung chuyển đường ngắn hằng ngày. Nếu thể chọn, cũng hy vọng thể giống Cố Tiêu, thường xuyên lái xe tải lớn chạy khắp nơi. Không chỉ kiếm nhiều, mà còn mở mang kiến thức.
Ba Quách Tứ Hải cũng ý tưởng tương tự.
Trước quanh quẩn ở cái nơi nhỏ Ninh Thành , còn tưởng rằng thế giới bên ngoài đều khác Ninh Thành là mấy. Hiện tại ngoài xem một cái, bên ngoài sớm xảy biến hóa long trời lở đất, giống như bọn họ tưởng tượng.
Đặc biệt là ngày đầu tiên tới Dương Thành, ba ở đường phố ngựa xe như nước, giống như ba tên ngốc nghếch lớn. Nếu Tiêu đến đón họ, chừng ngay cả vị trí nhà khách cũng tìm .
Mấy ngày ở Dương Thành , chính là những ngày kích thích và phấn chấn nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời họ.
Mấy đều quyết định, chờ bán xong lô quần áo , họ còn thêm một chuyến nữa!
Chương 453 Thật là phát tài
Bên . Tô Thanh Nhiễm trở nhà khách, trong phòng chỉ một cô.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Cố Hiểu Lôi cùng Lâm Tiểu Mai về.
Thấy chiếc máy ảnh đặt bàn, khóe miệng Cố Hiểu Lôi toe toét đến tận mang tai, “Chị dâu, cái thật sự là chị cùng trai mua cho em ? Anh trai họ ạ?”
Tô Thanh Nhiễm ừ một tiếng, “Vừa Hướng Nam vốn còn gặp mặt hai đứa, chào hỏi một cái mới về, nhưng hai đứa đây, nên .”
Hai , chút thất vọng, bất quá may mắn tối nay họ cũng về.
“Chị dâu, tối qua Hướng Nam , chị và trai mua nhiều đồ ở chợ bán sỉ ?”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, “Mua ít, còn mua quần áo cho hai đứa, chờ về Thượng Hải xem.”
Buổi tối, tổ phiên dịch ái gồm sáu thuận lợi lên tàu hỏa.
Trừ các cô, chuyến tàu còn của Xưởng thực phẩm 4 Thượng Hải và Xưởng máy móc Thượng Hải cùng tham gia triển lãm.
Tô Thanh Nhiễm chào Xưởng trưởng Giang, cựu xưởng trưởng Xưởng máy móc với vẻ mặt hổ.
Chỉ duy nhất thấy Tiêu Đống Quốc.
Xem , căn bản dám lộ diện mặt cựu xưởng trưởng, chừng chuyện Bằng Thành cũng là lén lút một .
Mắt thấy tâm phiền, mặt tàu cũng .
Còn về Xưởng trưởng Tiếu và Xưởng trưởng Tôn Ninh Thành, hai khi triển lãm kết thúc hôm qua lên chuyến tàu đêm chạy về Ninh Thành . Thật là dám chậm trễ một khắc nào.
Trừ việc về báo cáo đơn đặt hàng, sắp xếp sản xuất, Xưởng trưởng Tôn còn hỗ trợ bên Xưởng máy móc phối hợp ngoại thương đến khảo sát hiện trường dây chuyền sản xuất mới.
May mà, hai vị ngoại thương chuẩn mua dây chuyền sản xuất còn ở Dương Thành hai ngày, hai ngày mới xuất phát Ninh Thành. Điều cũng Tô Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một chút.
________________________________________
Chiều tối ngày hôm , đoàn rốt cuộc đến Thượng Hải.
Vừa lúc kịp thứ Bảy, ba Tô Thanh Nhiễm trực tiếp về nhà Dương Lâu nhỏ, nôn nóng quần áo, chỉ tắm rửa sảng khoái một trận.
Buổi tối, ba mới kiểm tra xong cửa sổ, chuẩn ngủ sớm.
Liền thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng động của xe tải lớn.
Đi ngoài xem, hóa là Cố Tiêu và mấy gấp rút trở về.
“Sao nhanh như ? Cứ tưởng ít nhất ngày mai mấy mới tới ?”
Cố Tiêu vươn tay vươn chân, cử động chân tay, “Sợ ba đứa buổi tối ở nhà an , nên lập tức chạy gấp về đây.”
“Anh Hướng Nam về ạ?”
“Ừ, đưa đến thẳng cửa đại viện, đường an , mấy đứa yên tâm.”
Tranh thủ bóng đêm, mấy cũng dám nghỉ ngơi, vội vàng bắt đầu dỡ hàng từ xe, từng bao từng bao khuân trong phòng.
Cố Hiểu Lôi cùng Lâm Tiểu Mai hoảng hốt, vốn tưởng rằng mấy Dương Thành chỉ là bán sỉ quần áo. Không ngờ còn mang về nhiều đồ điện như .
“Chiếc radio là loại thể phát băng từ ?”
Quách Tứ Hải thấy cô tò mò, mở nút phát, tiếng nhạc du dương lập tức bay từ bên trong.
“ —— nguyện ngược dòng —— mà lên ——”
Cố Hiểu Lôi cùng Lâm Tiểu Mai , đáy mắt tràn đầy phấn khích. “Bài hát thật dễ !”
Vốn dĩ còn chút sợ hãi lo lắng, nhưng vì một bài hát mà quên hết.
Cố Tiêu bất đắc dĩ, “Ba suốt cả quãng đường, phía tai mọc kén luôn .”
“Anh hiểu , bài em ba ngày ba đêm cũng chán.”
“Thôi , trong nhà để hai chiếc, em cứ tha hồ mà !”
Trừ radio, Trương Binh và Triệu Quân hợp sức khiêng chiếc máy giặt lên lầu một. Lại khiến hai một trận vây quanh xem xét.
Quách Tứ Hải đem bộ hàng hóa của ba cũng dọn tới lầu một, mở để Cố Hiểu Lôi cùng Lâm Tiểu Mai chọn.
“Hai đứa cứ tùy tiện chọn, coi như quà bọn tặng.”
“ , Hiểu Lôi, Tiểu Mai, thích món nào thì chọn món đó, chọn thêm vài món cũng .”
Hai xem đến hoa cả mắt, nhưng ngại ngùng lấy của họ.
“Công việc ăn của các mới bắt đầu, còn khai trương , chúng em mặt mũi nào mà lấy, trừ phi các chịu lấy tiền mới .”
“ , bọn em Dương Giao là thù lao đấy, các ngàn vạn đừng khách sáo.”
Quách Tứ Hải thấy hai kiên trì đòi trả tiền, liền để hai chọn , ý tứ là lấy chút chi phí. Thật là tặng quà mà cũng tìm chỗ để tặng.
Kỳ thật bọn họ chỉ là ngại ngùng, chuyến theo Tiêu và chị dâu ngoài, hai chỉ giúp đỡ tham khảo lấy quần áo. Hơn nữa đồng hồ điện t.ử và radio mang về đều là tính giá chi phí cho bọn họ.
Trong lúc mấy dọn hàng, Tô Thanh Nhiễm đơn giản dọn dẹp phòng ở lầu một. Sắp xếp cho ba tối nay tá túc ở lầu một, chen chúc một chút.
Ba bước xem, chỗ lớn hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng.
Tuy rằng trời tối rõ bố cục căn nhà, nhưng chỉ riêng việc một căn nhà lớn như ở Thượng Hải, thì cần bao nhiêu tiền?
Xem , Tiêu và chị dâu thật sự phát tài .
“Anh Tiêu, chị dâu, ba đứa em xin mặt dày theo hai lăn lộn ạ.”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, “Khuya , mau ngủ , ở nhà cứ coi như nhà , ngày mai cần vội vã.”
________________________________________
Ngày hôm là Chủ Nhật, mấy đều tâm tư ngoài dạo. Chủ yếu là vì quá mệt mỏi, hầu như ngủ đến tận trưa mới dậy.
Vốn dĩ còn nghĩ Quách Tứ Hải họ là đầu tới Thượng Hải, gì cũng dẫn họ ngoài dạo một vòng. thấy ba đều ý định ngoài, chỉ một lòng nhanh chóng về Ninh Thành kiếm tiền, liền cũng cố ép nữa.
Đến chiều, Lâm Tiểu Mai cùng Cố Hiểu Lôi liền về trường học . Lần Dương Thành, cộng thêm huấn luyện cùng thời gian đường, còn hai mươi ngày triển lãm, tính tính vặn tròn một tháng.
Bên trường học bỏ lỡ ít bài vở, hai cô là đau đầu.
Tô Thanh Nhiễm còn đau đầu hơn cả họ, khi về còn tranh thủ Ninh Thành một chuyến, cùng ngoại thương khảo sát dây chuyền sản xuất mì ăn liền. Ai bảo lúc là cô cùng từ đầu đến cuối, ngoại thương cũng chỉ định cô cùng phiên dịch đây. Bất quá cô cũng là kiểu rận nhiều ngứa, nợ nhiều lo .
Hơn nữa cô cảm thấy, ở bên ngoài một tháng , cộng thêm nhân viên phiên dịch chuyên nghiệp huấn luyện, thầy cô bồi dưỡng riêng, cùng kinh nghiệm thực chiến hội chợ, những thứ học còn nhiều hơn xa so với học ở trường một học kỳ.
Mấy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tối đó liền tàu hỏa về Ninh Thành.
Cố Tiêu trong thời gian vẫn luôn ở bên ngoài lái xe, cũng lâu nghỉ ngơi, đặc biệt xin lãnh đạo nghỉ một thời gian ngắn .
Năm , khiêng mấy bao quần áo lớn. Trong những túi quần áo đó nhét đầy đồng hồ. Bên đồng hồ còn 30 chiếc radio.
Tuy rằng kích thước lớn, nhưng một bao nhét mấy chiếc, phía để quần áo, cũng lộ .
Tô Thanh Nhiễm cảm khái, đây vẫn là đầu tiên cô ‘ hàng thật giá thật ’ dẫn theo nhiều đồ vật như chen chúc tàu hỏa. May mắn Ninh Thành xa như Dương Thành so với Thượng Hải.
Tuy là ghế cứng, năm vặn gần , thể trông nom lẫn .
Tô Thanh Nhiễm cùng Cố Tiêu đầu tựa đầu, ngủ chập chờn suốt quãng đường. Ba Quách Tứ Hải đối diện sống c.h.ế.t dám ngủ.
Sáng sớm ngày hôm , tàu hỏa đến Ninh Thành, Tô Thanh Nhiễm ngáp dài duỗi . Lại sang ba đối diện, cô dọa choáng váng.
Ai nấy đều mang quầng thâm mắt to, như thể hút khô .
“Ba ngủ suốt đêm ?”
“Chị dâu, bọn em dám ngủ...”
Chương 454 Ký hợp đồng thuận lợi
Quách Tứ Hải, Trương Binh và Triệu Quân hai đối diện thần thái sáng láng cũng bất ngờ. Hai đường cũng ngủ suốt, tinh thần phấn chấn đến .
Anh Tiêu một đường lái xe từ Thượng Hải chạy đến Dương Thành, còn dẫn bọn họ dạo lâu như , lao đến Bằng Thành nhập hàng, khi về lập tức lái xe về Thượng Hải, hiện tại tàu một đêm về Ninh Thành.
Chị dâu cũng , áp lực triển lãm lớn đến mức nào thể tưởng tượng , mệt mỏi nhiều ngày như , còn theo họ dạo chợ bán sỉ, từ Bằng Thành về liên tiếp thức đêm tàu hỏa.
Ngược ba họ, là ít đổ sức nhất, ít lăn lộn nhất, rệu rã đến thế?
Tô Thanh Nhiễm , “Có lẽ là chúng chạy chạy riết quen, các khát ? Có uống nước ?”
Ba cảm khái, quả nhiên vẫn là ngoài quá ít.
Ra khỏi ga tàu hỏa Ninh Thành, ba quyết định mang hàng về căn nhà thuê để ngủ nướng lấy tinh thần, tối mới chợ đen xem xét.
Cố Tiêu cùng Tô Thanh Nhiễm trực tiếp về nhà họ Tô.
________________________________________
Về đến nhà, trong nhà đều còn ngoài, đang ăn cơm sáng. Nhìn thấy hai bao lớn bao nhỏ đột ngột trở về, kinh ngạc thôi.
“Về sớm ? Cứ tưởng chiều tối mới tới.”
Tô Thanh Nhiễm : “Sợ phiền phức đón, nên chúng cháu một cái bất ngờ.”
Giang Ái Linh vội vàng bếp múc cháo cho hai . “Mau rửa tay ăn cơm , cùng cô sáng nay mới gói bánh bao đấy.”
Lâm Ngọc Trân bên cạnh con gái đ.á.n.h giá, đầy mắt đau lòng.
“Ở Dương Thành mệt mỏi nhiều ngày như , khó khăn lắm mới về thể nghỉ, ngừng chạy về để phiên dịch. Chỉ riêng xe thôi cũng đủ mệt ! Hôm qua còn với ba con, giá mà ông ngoại ngữ tranh đua chút, thì cần con chạy tới chạy lui như ?”
Tô Cảnh Sơn chèn ép cũng dám gì. Kỳ thật ngoại ngữ gà mờ của ông hẳn là miễn cưỡng đủ dùng. ngoại thương cứ nhất định chỉ định con gái về cùng , vì tín nhiệm cô, thì bây giờ? Trước nhiều việc như , chẳng lẽ để cửa ải cuối cùng thất bại trong gang tấc ?
Tô Thanh Nhiễm cảm thấy vẫn , là thật sự quen , là cơ thể bồi bổ . Rất ít khi cảm thấy mệt mỏi.
“Nghe ngoại thương sáng mai mới đến, lúc hôm nay còn một ngày nghỉ ngơi, chúng hết, cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
Lâm Ngọc Trân gật đầu, “Vậy hôm nay cũng xin nghỉ, ở nhà cùng các con, đồ ăn ngon cho các con.”
“Dạ ~”
________________________________________
Ăn xong cơm sáng, Tô Thanh Nhiễm mở ba lô , móc quần áo mua ở Dương Thành cho . Vài từng thấy những kiểu dáng , khỏi vài .
“Những thứ đều là các con mua từ Dương Thành ?”
“ , bên đó mới mở một cái chợ bán sỉ đặc biệt lớn, bên trong giá cả chăng, kiểu dáng nhiều, mỗi đều phần.”
Cô mua cho chị dâu là quần jean cùng áo len. Anh cả là quần jean cùng áo khoác sơ mi. Bố thấy quần thích hợp, liền mua áo len cùng áo khoác bông. Nam Tinh thì đặc biệt mua ở cửa hàng thời trang trẻ em, nguyên bộ từ đầu đến chân.
Mọi đều thích vô cùng. Lâm Ngọc Trân trách móc: “Ba con Dương Thành mấy ngày, lúc về chẳng mang món đồ gì, chỉ mua cho Nam Tinh cái đồ chơi nhỏ là mua tàu hỏa.”
Tô Thanh Nhiễm phì , bất quá như thế giống phong cách của bố.
Tô Cảnh Sơn nhịn phản đối, “ là cùng lãnh đạo và chú Mã, hai họ một lòng lo công việc, cũng tiện đề nghị ngoài dạo phố mua đồ, xong việc liền tranh thủ thời gian về .”
Tô Thanh Nhiễm nhân tiện hỏi về tình hình chuẩn ngày mai.
Tô Cảnh Sơn thì rõ ràng, “Đã chuẩn cả , ngày mai lãnh đạo Chu tự dẫn nhà ga đón, khi đón về thẳng đến nhà xưởng, nơi ăn chốn ở cũng sắp xếp thỏa. Đến lúc đó con chỉ cần lo phiên dịch là , chuyện khác tuyệt đối cần bận tâm.”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, sự thật chứng minh, khảo sát thật sự khiến cô bận lòng gì.
Chu Khai Thành mang theo Tô Cảnh Sơn cùng Xưởng trưởng Mã khi về, liền luôn luôn bận rộn chuyện . Xưởng trưởng Tôn sớm gọi điện thoại về Xưởng thực phẩm dặn dò từ khi còn ở Dương Thành . Nhà máy từ trong ngoài, từ xuống đều chuẩn .
Buổi sáng, Chu Khai Thành tự dẫn lái xe đón hai vị ngoại thương đến Xưởng thực phẩm. Hai vị ngoại thương việc cũng vô cùng chuyên nghiệp, tham quan xong Xưởng thực phẩm, liền lập tức Xưởng máy móc. Vốn dĩ là hai ngày tham quan, rút ngắn còn một ngày.
Hai đối với bộ dây chuyền sản xuất vô cùng lòng, kỳ thật chi tiết đó cũng gần hết , đến đây đơn giản là tận mắt kiểm chứng một chút mà thôi.
Sáng ngày hôm , đoàn liền sự đồng hành của đồng chí Bộ Ngoại thương tỉnh, chính thức ký kết hiệp ước dự án.
Toàn bộ quá trình, suôn sẻ khiến Tô Thanh Nhiễm đầu cảm thấy bất ngờ. Bất quá trong lòng cô kỳ thật cũng rõ ràng, sân khấu ba phút, khán đài mười năm công lực. Những thứ bề ngoài thuận lợi , kỳ thật đều là âm thầm nỗ lực lưng. Ngay cả chú Mã cũng gầy hơn ở Dương Thành một vòng.
Không , chờ cô xong việc còn đem chút đồ vật qua nhà chú Mã.
Ký kết xong hiệp nghị hợp tác, vốn dĩ còn dẫn ngoại thương ở Ninh Thành dạo một chuyến. Kết quả ngoại thương sớm đặt vé tàu hỏa, vội vàng Kinh Thị (Bắc Kinh), ngay cả cơm trưa cũng kịp ăn. Khó khăn lắm mới tới Hoa Quốc một chuyến, đây là tính toán thăm hết mấy thành phố lớn, đó từ Kinh Thị trực tiếp bay về nước họ.
________________________________________
Bởi vì ngoại thương hiệu suất cao, Tô Thanh Nhiễm thành công việc của sớm hơn dự kiến.
Ăn xong tiệc mừng công, cô cùng Cố Tiêu một chuyến nhà chú Mã, tặng ít đồ.
Những việc cần đều xong, cô tính toán cùng Cố Tiêu về Hướng Dương Sơn một chuyến. Khó khăn lắm mới cơ hội về, cho dù vội đến mấy, cũng thể về nhà mà .
Để tránh hai ông bà già quá đỗi kinh ngạc, hai còn gọi điện thoại về .
Hai ông bà già nhận điện thoại xong, lập tức bắt đầu thịt gà mua thịt, chuẩn cơm tối. Mặc dù chuẩn sớm, nhưng thật sự thấy hai về, vẫn là vui mừng vô cùng.
Lần thành, bên thông gia về biểu hiện của mấy ở Dương Thành . Tô Cảnh Sơn là kín đáo, cụ thể quá nhiều, cũng ngại ngùng mặt thông gia mà hết lời khen con gái .
Hai hiện tại trở về, liền nôn nóng hỏi về tình hình Dương Giao.
“Nghe Xưởng trưởng Tôn, Xưởng trưởng Tiếu nhận ít đơn hàng, hơn nữa lãnh đạo lớn còn dẫn theo giáo sư Tô cùng Xưởng trưởng Mã tự Dương Thành bàn chuyện ăn?”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, “Lần tổng cộng nhận hơn 300 vạn Đô la Mỹ một chút, bất quá là đầu tiên , .”
“Bao nhiêu? 300 vạn? Đô la Mỹ?”
Nói xong, đội trưởng liền bắt đầu đếm đầu ngón tay.
“Bảy chữ ư, nhiều đến !”
Cố Tiêu lúc ở Dương Thành, đặc biệt đến khu nhà trệt thăm Xưởng trưởng Tôn và Xưởng trưởng Tiếu, sớm hỏi thăm rõ ràng tình hình bên trong hội chợ.
“Thật sự là 300 vạn Đô la Mỹ, hơn nữa bên trong còn ít đều là con dâu của bố giúp đỡ bàn bạc đấy!”
Nói xong, Cố Tiêu liền đem những chi tiết mà Xưởng trưởng Tôn và Xưởng trưởng Tiếu kể cho ông bà già .