Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 472: Tiêu Đống Quốc Bị Bắt Đi
Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:40:13
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Đống Quốc lao cổng lớn, nào ngờ khỏi cửa liền thấy Cố Tiêu đang ở ngoài.
Dưới ánh đèn đường tối tăm, Cố Tiêu căng cứng mặt, bất động chăm chú .
Đùi Tiêu Đống Quốc mềm nhũn, căng da đầu gào lên giận dữ: “Tránh !”
Cố Tiêu khinh miệt cong khóe môi: “Tiêu Đống Quốc, ngươi trốn thoát.”
Lưng Tiêu Đống Quốc cứng đờ, sải bước chạy về trong phòng, nhặt lên một con d.a.o dính m.á.u vọt .
“Ngươi mau tránh cho , thì đừng trách khách khí...”
Cố Tiêu tay cầm d.a.o đang run rẩy, trực tiếp tiến lên đá bay con d.a.o bằng một cú đá.
Gần như trong nháy mắt liền ấn Tiêu Đống Quốc xuống đất.
“Thành thật chút, đừng nhúc nhích, lát nữa công an đến đón ngươi .”
Tiêu Đống Quốc liều mạng giãy giụa: “Buông , chỉ cần ngươi buông , bảo đảm bao giờ còn đ.á.n.h ý đồ với Tô Thanh Nhiễm nữa.”
Cố Tiêu hừ lạnh một tiếng, lực tay tăng thêm vài phần.
“Nói, lảng vảng gần nhà chúng , là gì?”
Tiêu Đống Quốc sững sờ một thoáng: “Kia thật là nhà các ngươi?!
Các ngươi... Dựa cái gì? Dựa cái gì thể mua nhà như ?
Mà chỉ thể ở trong khu lều trại rách nát , cam tâm, nơi nào thua kém ngươi!
Vân Vũ
Họ Cố, ngươi nếu bản lĩnh thì g.i.ế.c c.h.ế.t , ngươi nếu dám, chờ trốn thoát về , đầu tiên tìm chính là Tô Thanh Nhiễm gây phiền phức.”
Gân xanh mu bàn tay Cố Tiêu nổi lên.
Anh thật bóp c.h.ế.t ngay lập tức.
Bất quá ý tưởng chỉ dừng một giây trong đầu, liền bình tĩnh trở .
Tiêu Đống Quốc đây là bản trốn thoát, kéo xuống nước khi c.h.ế.t. Cho nên mới cố ý chọc giận .
Đáng tiếc, hiện tại vợ con, tuyệt đối thể mắc bẫy loại nhân tra .
“Ngươi yên tâm, chỉ là ngang qua, thấy chuyện bất bình giúp đỡ đồng chí cảnh sát bắt hung thủ thôi.
Vừa chúng báo cảnh sát , thành thật chờ xem!”
Giọng dứt, Lâm Hướng Nam dẫn theo đồng chí công an chạy tới.
Vừa đến mặt, Lâm Hướng Nam liền chỉ đang Cố Tiêu ấn hô: “Chính là ! Vừa chúng ngang qua thấy đang hành hung!”
Mấy công an , vội vàng tiến lên nhận từ tay Cố Tiêu.
“Cảm ơn đồng chí nha, thương chứ?”
Cố Tiêu lắc đầu: “Hắn còn định cầm d.a.o xông , đá văng .”
Nói xong, còn bụng giúp tìm vị trí hung khí.
Lâm Hướng Nam thấy con d.a.o mặt đất, hoảng sợ: “Anh rể, thương chứ?”
Cố Tiêu lắc đầu: “Loại súc sinh , chỉ đ.á.n.h phụ nữ, d.a.o còn nắm chặt.”
Nói , hai thoáng qua trong phòng.
Liền thấy nhân viên y tế đang khiêng Thẩm Vân Phương đầy m.á.u . Không thấy rõ thương thế nào, nhưng phỏng chừng c.h.ế.t cũng trọng thương.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, những hàng xóm dám lúc cũng đều ùn ùn kéo vây xem.
lúc , Trương Quế Lan và Tiểu Quân cũng mua đồ xong trở về.
Vừa thấy tình huống ở nhà, gào đẩy đám đông chạy .
Tiểu Quân ném đồ vật trong tay xuống, vọt tới mặt Thẩm Vân Phương: “Mẹ... thế?”
Nhân viên y tế thấy bé là con trai thương, đành để bé cùng lên xe cứu thương. Đoàn vội vã đuổi đến bệnh viện.
Trương Quế Lan đất gào , ôm chân công an, cho ông đưa con trai .
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Con trai từ nhỏ lương thiện hiểu chuyện, thể nào chuyện g.i.ế.c !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-472-tieu-dong-quoc-bi-bat-di.html.]
Vừa khiêng chính là con dâu , chúng là một nhà mà, hai vợ chồng chỉ là cãi cãi vã! Ra tay nặng chút thôi!”
Mấy vị công an đều vô ngữ với bà , vội vàng kéo .
Nào ngờ Trương Quế Lan trông vẻ yếu mà sức lực nhỏ. Bà nhân lúc chuẩn , trực tiếp xuống bánh xe cảnh sát.
Tiếp tục la lối lóc giãy giụa: “Con trai vô tội! Là cái cô Thẩm Vân Phương , đúng, chính là cô ! Là cô trộm cho con trai đội nón xanh, bây giờ con trai phát hiện, lúc mới đ.á.n.h !
Đồng chí công an, các cô đáng sợ thế nào , cô ăn với đàn ông mang thai, còn con trai cưới cô , nuôi con hoang cho cô !
Các bắt thì nên bắt cô , ở thôn chúng , loại phụ nữ vốn dĩ nên tròng lồng heo! Cho dù đ.á.n.h c.h.ế.t cũng là đáng đời!”
Vài vị đồng chí công an thể nhịn nữa, trực tiếp lấy còng bạc còng tay bà .
“Đưa cùng về, hỏi cho nhẽ! Xem xem bà tham dự !”
Trương Quế Lan còng tay bạc, lúc mới sợ đến ngây .
“Không , đồng chí công an, chuyện thật sự liên quan đến , ngoài mua đồ, ở nhà!”
“Gây rối công an phá án, mang !”
Hai con Tiêu Đống Quốc và Trương Quế Lan áp giải lên xe cảnh sát.
Đồng chí công an bảo Cố Tiêu và Lâm Hướng Nam cùng đến trụ sở để phối hợp ghi chép.
Cố Tiêu sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, gọi điện thoại về nhà , vợ mang thai, sợ cô lo lắng cho .”
Nói chuyện điện thoại xong, Cố Tiêu liền lập tức cưỡi mô tô chở Lâm Hướng Nam qua.
Làm xong ghi chép trở về, là đêm khuya.
Cố Tiêu sợ đ.á.n.h thức vợ, rón rén lên lầu hai, chuẩn lặng lẽ tắm rửa, quần áo dơ .
Nào ngờ đèn đầu giường đột nhiên sáng lên.
Giọng dịu dàng của vợ phiêu từ mép giường: “Cố Tiêu? Anh về ?”
Cố Tiêu xin mà “Ừ” một tiếng: “Có đ.á.n.h thức em ?”
Tô Thanh Nhiễm dậy dựa, lắc đầu: “Không , ở, em ngủ .”
Cô dám , tối nay mí mắt cô cứ giật liên hồi. Cô cảm giác sẽ chuyện gì xảy , cho nên dám ngủ.
Lúc gần, cô mới phát hiện quần áo Cố Tiêu còn dính máu.
Lập tức sắc mặt trắng bệch vì sợ: “Anh thương?”
Cố Tiêu cúi đầu , đó là do dính khi nãy đè Tiêu Đống Quốc.
Anh vội vàng giải thích: “Vợ đừng lo, đây m.á.u của . Khi nãy và Hướng Nam ở ngoài giúp công an bắt một tên hung thủ, m.á.u của thôi, và Hướng Nam đều thương.”
Tô Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm: “Bắt hung thủ? Rốt cuộc là chuyện gì ?”
Cố Tiêu , vẫn cảm thấy nên tắm rửa ngay. Để khỏi vợ thấy mà sợ hãi.
“Em chờ , tắm xong sẽ chuyện với em.”
Cố Tiêu xong, liền vọt thẳng phòng tắm. Anh ném thẳng quần áo dính bẩn thùng rác, định dùng . Anh tắm rửa cực nhanh, xác định còn mùi máu, lúc mới quần áo .
Vừa lúc tắm, nhanh chóng suy tính một chút, cảm thấy chỉ nên nửa của sự việc là nhất. Nếu để vợ nửa đầu câu chuyện, thể cô sẽ tức giận.
Nào ngờ, xong, Tô Thanh Nhiễm nhạy bén nhận sự .
“Anh sớm chuyện Trương Quế Lan và Thẩm Vân Phương đến Thượng Hải đúng ? Hôm nay thể nào là tình cờ ngang qua. Nói nữa, kể từ đầu .”
“... Vợ thông minh quá, quả nhiên giấu em.”