Y tá trưởng Cát chuyện chút ngập ngừng. Tờ báo Phụ nữ miền Nam đăng tin về những tấm gương phụ nữ ưu tú, phía tòa soạn liên hệ bảo bà tự bài, nếu còn thể trích dẫn đăng báo Phụ nữ Quốc gia.
Ban đầu y tá trưởng Cát cũng để tâm lắm, nghĩ bụng cứ đại khái cho xong, bà cũng từng tuổi , lên báo quốc gia cũng chẳng quan trọng.
Ngặt nỗi tối qua, đối thủ đội trời chung là Phạm Đan Đan gọi điện tới, lời tiếng như chuyện , còn trêu chọc rằng: Đang chống mắt lên chờ xem sự tích vinh quang của bà báo đây, lão Cát lão Cát, giỏi lắm nha.
Câu đó y tá trưởng Cát tức đến nghẹn cổ.
Cả đêm trăn trở, bà thầm hạ quyết tâm bài cho thật , tuyệt đối thể để con mụ đối thủ xem thường . Bà phác thảo sẵn trong đầu, nhưng đặt bút một trăm chữ là tắc tị, sầu đến nẫu ruột nẫu gan.
Tần Dao: Để em giúp chị bài nhé?
. Y tá trưởng Cát thở dài, bà thực cũng chẳng hy vọng gì nhiều, nghĩ rằng Tần Dao chắc chắn sẽ từ chối. Đây vốn chẳng việc béo bở gì, ngoài cam tâm tình nguyện tiếp quản cái củ khoai nóng bỏng tay , tốn công dễ chê trách.
Ánh mắt Tần Dao khẽ động, thầm nghĩ đây là một cơ hội . Tuy độ khó cao, tốn sức nhưng nếu cô thứ khiến y tá trưởng Cát hài lòng thì thu hoạch sẽ cực kỳ lớn. Một là điểm thiện cảm của y tá trưởng, hai là tiếng vang về trình độ lách của cô sẽ lan xa.
Y tá trưởng Cát, để em giúp chị. Chị yêu cầu gì cứ với em, em sẽ thử xem .
Y tá trưởng Cát mừng rỡ mặt: Tiểu Tần, em đúng là... quá , em cứ thử , chị cũng trách em , cứ thoải mái mà .
Chốt xong xuôi, Tần Dao hẹn trưa nay sẽ bàn bạc kỹ hơn với y tá trưởng cầm phong thư bước khỏi phòng trực.
Giữa dãy hành lang nồng nặc mùi nước sát trùng, Tần Dao xé phong thư . Phía là cửa sổ phát thuốc, đang xếp hàng dài.
Tần Dao ngại, cái tên Cố Trình sẽ gì trong thư đây? Cô định nhét tờ giấy trắng phong bì thèm mở, nhưng ba giây, nhớ cái gọi là thơ tình ba dòng đó của , cái thứ như mã Morse , quỷ mới hiểu . Thế là cô mở xem ngay giữa thanh thiên bạch nhật, tờ giấy trắng hiện lên ba dòng chữ:
Nhất nhật tam thu (Một ngày như ba thu). Phụ kinh thỉnh tội (Cõng gai nhận ). Tần Tấn chi hảo (Kết tình thông gia).
Y tá Tiểu Tần, tìm . Y tá Tiểu Trương gõ cửa, để lộ một nụ khá kỳ quái nháy mắt tinh nghịch.
Hôm nay Tần Dao đang phụ việc ở phòng trị liệu y học cổ truyền, cô đang học giác , đây đúng là một tay nghề . Trong quân đội, những châm cứu bấm huyệt theo Đông y đều là cứu tinh cấp bậc cụ sinh, cực kỳ hữu dụng trong việc giảm mệt mỏi và đau nhức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-ban-than-cuc-pham-cua-nu-phu-trong-van-nien-dai/chuong-69.html.]
Cô và hai y tá khác đang theo học bác sĩ Ngô Mạnh Dao, gia đình bác sĩ Ngô mấy đời đều theo ngành y, bản lĩnh.
Vừa lúc kết thúc buổi học, Tần Dao cởi bộ đồng phục y tá màu trắng, mặc thường phục xuống lầu. Ra đến cổng, cô cuối cùng cũng hiểu nụ kỳ quái mặt y tá Tiểu Trương là vì .
Người đàn ông mặc quân phục mặt thẳng như cây tùng cây bách, tỏa khí chất chính trực hào hùng, nhưng bên chân đặt một chiếc chậu men sứ màu đỏ, bên là phích nước nóng màu đỏ. Ngoài , trong chậu còn đựng khá nhiều thứ, lướt qua thấy cả xà phòng thơm, dầu gội đầu, khăn trải gối... đồ dành cho phụ nữ.
Tần Dao bước tới, biểu cảm mặt khó mà diễn tả , lúc thì cái mặt lạnh của Cố Trình, lúc chữ song hỷ chậu men và phích nước.
Chậu men và phích nước nóng coi là những món đồ lớn thời , tốn mấy tệ mới mua nổi, tương đương với một phần ba thu nhập tháng hiện tại của Tần Dao. Người bình thường ngày thường sẽ mua, đa là sắm khi kết hôn. Để đáp ứng nhu cầu của các cặp đôi mới cưới, nhà sản xuất thường in chữ song hỷ đỏ rực lên bề mặt.
Phụt, Cố Trình cạnh đống đồ , trông thế nào cũng thấy liên quan. Tất nhiên, nếu tay thêm cái ca men, mũ che bớt mặt thì đúng là một lão cán bộ sống.
Tần Dao nén tới, Cố Trình thấy cô thì thở phào một cái. Trời mới ở đây, qua kẻ cứ như đười ươi, ai cũng đầu ngó một cái, dù là từng trải qua nhiều sóng gió như Cố Trình cũng thấy áp lực đè nặng.
Kỳ lạ lắm ?
Hôm qua Chính ủy Chu lời tiếng nghi ngờ nhắm mắt đưa chân yêu đương cho xong, chẳng là bừa ? Cố Trình càng nghĩ càng thấy đó là một sự sỉ nhục đối với . Rõ ràng thích Tần Dao, nôn nóng cưới cô về nhà, tại bọn họ chứ?
Là do che giấu quá thôi.
Hôm nay Cố Trình hỏi thăm xem thanh niên nam nữ bình thường lúc yêu đương tặng cái gì, nhận khá nhiều câu trả lời: Bút máy, sổ tay, chậu men, phích nước... tóm là càng thực dụng càng , thế hệ chúng đều là sống thực tế mà. Những thứ ngày thường đều dùng , tặng cho con gái nhà , để mỗi sáng sớm thức dậy là cô thấy cái chậu tặng, dùng bút tặng để chữ, thế mới gọi là hình với bóng rời.
Cố Trình hồi tưởng những thứ từng tặng Tần Dao: kẹo, socola, đồ hộp. Sợ cô đói nên chẳng thiếu gửi đồ ăn, còn thơ tình thì cả xấp... Thơ tình thì thực dụng, kẹo và socola ăn xong là hết. Nhìn chung, những thứ tặng đây đúng là thực dụng thật.
Thế nên hôm nay Cố Trình mua một đống đồ thực dụng, cứ tặng một đợt tính .
Tần Dao bế chiếc chậu men lên, một tay xách phích nước, mặt lộ nụ . Cô khá vui, mấy thứ cái khác, đúng lúc đều là thứ cô đang cần.
Em thích ? Cố Trình cứng mặt hỏi. Tính kỹ thì họ vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh.
Tần Dao thành thật đáp: Em thích, cảm ơn .
Trong túi quần Cố Trình còn nhét một cuốn sổ tiết kiệm. Theo cách hiểu của riêng , thấy tặng mấy thứ vẫn đủ thành ý, thà cứ tặng thẳng sổ tiết kiệm và các loại phiếu lương thực thực phẩm, cô gái nhỏ gì thì tự mà mua.