Lúc Tần Dao , cảm thấy tiền cứ để trong , chia tặng nhiều thì hơn. Nhỡ chiến tranh lạnh nữa thì .
Để cầm cho, tiễn em về. Cố Trình giành lấy đồ từ tay Tần Dao, hai cùng về phía ký túc xá. Họ song song bên , kịp mở lời thì tiếng một phụ nữ đuổi theo từ phía .
Đội trưởng Cố! Tiểu Tần! Hai chờ với.
Hứa Vân chạy lạch bạch ngừng nghỉ để đuổi theo. Cô mới thoát khỏi mấy cô y tá trẻ đòi học thêu khăn tay, thấy Cố Trình và Tần Dao là vội vàng tiến lên chặn .
Tần Dao hỏi: Y tá Hứa, chuyện gì ạ?
Cũng chuyện gì lớn, chỉ là đến chuyện phiếm với giới trẻ các em thôi. Hứa Vân rạng rỡ, trông hiền hậu và đáng mến. Ánh mắt cô quét qua Tần Dao dừng Cố Trình: Đội trưởng Cố, đang yêu đương với Tiểu Tần ?
Cố Trình gật đầu, đôi mắt dò xét Hứa Vân.
Tiểu Tần mà, ngoại hình thì thật đấy, mỗi tội tính tình nóng nảy cực đoan, mấy chủ động, ham ăn, lười biếng, còn bao dung nhiều. Cô vất vả lắm mới gầy thế , bảo cô giữ gìn cho kỹ. Hai kết hôn yêu đương thì khi cưới tìm hiểu thật kỹ, xem đối phương rốt cuộc là thế nào, về ở với hợp . Chứ đừng để như một , và khi cưới là hai bộ mặt khác hẳn .
Nói xong, Hứa Vân che miệng , như nhận lỡ lời: Ai, cũng chỉ thôi. Tiểu Tần , y tá trưởng Cát cũng bảo em nên sửa đổi nhiều , em đừng mà để ngoài tai.
Tần Dao lạnh lùng : Y tá trưởng Cát bao giờ thế cả.
Hứa Vân lộ nụ khoan dung độ lượng: Tiểu Tần, em xem em kìa, khiêm tốn, thực sự cầu thị.
Đội trưởng Cố, thấy đúng ? Hứa Vân mím môi , sang Cố Trình ở bên cạnh.
Cái chiêu khích bác tình cảm tuy thô thiển nhưng võ, tin là hai vì thế mà cãi . Một quân nhân như Cố Trình dù cũng nể mặt cô vài phần, nỡ ầm lên quá khó coi. Còn Tần Dao chắc chắn là hận cô thấu xương, uất ức đầy bụng mà đàn ông còn trách khiêm tốn.
Y tá Hứa đúng đấy. Cố Trình mỉa mai: Có những quả thực mặt một kiểu, lưng một kiểu.
Nụ mặt Cố Trình quá đỗi châm chọc, sắc lẹm như d.a.o đ.â.m thẳng cô , khiến nụ của Hứa Vân cứng đờ .
Cố Trình thản nhiên : Viên Lệ là cháu gái của bà, ngày cô trộm tiền cũng mặt ở đó. Bề ngoài lóc đáng thương vô cùng, thực chất là hạng đạo tặc lòng đen tối, tay chân bẩn thỉu, thật hổ.
Mặt Hứa Vân thoắt cái trắng bệch. Cố Trình ? Cố Trình mà rõ mồn một chuyện. Cô tính tới tính lui quên mất rằng hồi đó chính Cố Trình là thẩm định hồ sơ của đám Tần Dao, thế mà vẫn còn nhớ!
Dao Dao, em cẩn thận với mấy hạng đàn bà mặt một kiểu lưng một kiểu nhé. Cố Trình dặn dò cô gái bên cạnh.
Tần Dao suýt thì bật thành tiếng, và cô cũng thật: Đội trưởng Cố, em .
Chẳng trách bà Hứa Vân ý , hóa bà với Viên Lệ là họ hàng. Cái nhà đúng là điên thật , trộm tiền là Viên Lệ, mất tiền là Lý Phương Phương, oan là Điền Thục Vân, tại cứ như ch.ó điên nhắm cô mà c.ắ.n mãi thế, thật bệnh!
Bị vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa ngay giữa đám đông, quan hệ với cô cháu gái Viên Lệ cũng lộ, Hứa Vân tài nào nổi cũng chẳng thể ở thêm, bỏ luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-ban-than-cuc-pham-cua-nu-phu-trong-van-nien-dai/chuong-70.html.]
Cố Trình và Tần Dao tiếp tục về phía . Đi ngang qua luống rau, Tần Dao bảo đợi một lát, tưới nước xong hãy về. Cố Trình tỏ vẻ hài lòng: Đây là cái chậu tặng em để rửa mặt mà!
Tần Dao: ... Chậu rửa mặt dùng để tưới rau thì vấn đề gì ?
Phải dùng để rửa mặt.
Tần Dao "ồ" một tiếng, thầm nghĩ đàn ông mà hẹp hòi thế.
Khóe mắt Cố Trình giật giật, ở bên Tần Dao một thời gian ngay cô nàng chắc chắn đang trong lòng: Được , em tưới .
Lúc tưới nước em nghĩ đến đấy.
Tần Dao: ... Thật khó hiểu.
Cố Trình cầm chậu men hứng nước. Thời , ngoài chậu men và chậu nhôm thì đa dùng chậu gỗ và thùng gỗ, nhà nông dùng thùng gỗ, đây Tần Dao cũng dùng thùng gỗ để tưới rau.
Tần Dao bên cạnh . Chậu men bền , gọi là đồ men sứ thì vẻ quê mùa, nhưng nếu gọi là "pháp lam" thì lập tức trở thành đồ thủ công cao cấp ngay, thực chất chúng cùng một loại cả.
Cái chậu men Cố Trình mua, đáy hình một con cá vàng, cái đuôi to khỏe vểnh lên trông như hình vầng trăng, ôm lấy một chữ song hỷ đỏ chói.
Từ khi trồng rau, Tần Dao cứ mong mỗi tối đều mưa để khỏi tưới nước. May mà còn thể bắt "tòng quân" giúp.
Chuyện Cố Trình việc thì khỏi bàn, tay chân nhanh nhẹn, chăm sóc đám mầm non của cô trông thật xanh mướt mượt mà. Đám cải thìa lớn nhanh lắm, chẳng bao lâu nữa là ăn .
Tần Dao : Đợi một thời gian nữa em xào cho một đĩa rau xanh nhé.
Cố Trình: ...
Thấy Cố Trình im lặng, Tần Dao thắc mắc: Sao thế ?
Cố Trình nhíu mày: Em định ăn chúng ?
Tần Dao chớp mắt: Trồng rau để ăn thì để gì?
Cố Trình thấy nghẹn lòng: ...
Anh mảnh đất chân, đây là mảnh đất tự tay cuốc, mầm cây tự tay trồng, còn tự tay tưới nước bón phân, kết quả là cái đàn bà nhẫn tâm mặt nhổ là nhổ, ăn là ăn. Có lụng mới nỗi khổ của nông dân, ngày nào cũng hầu hạ đám cây trồng mà chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Tần Dao gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm của , trong lòng nảy một phán đoán đáng sợ: Không lẽ tên vẫn còn tâm hồn trẻ thơ, nỡ ăn ?
Nghĩ đến đây, Tần Dao bật : Đội trưởng Cố, chúng kết hôn mà cái sân, sẽ nuôi gà trong sân nhé. Đừng nuôi gà trống, nuôi mấy con gà mái nhỏ để lấy trứng ăn.
Cố Trình cái tên lẽ giống trẻ con, đến lúc đó ngay cả trứng gà nhà đẻ cũng nỡ ăn mất. Cô thật sự tò mò dáng vẻ của Cố Trình lúc bố , chắc đến mức còn "ngây ngô" hơn cả trẻ con nhỉ.