Lần   thịt muối,  thể rán  dầu nên  thể đổ ít dầu hơn.
Bạch Thục Hoa hiểu ý của  Bạch,  cho đổ thì cô  quản nữa: "Mẹ, ăn với gì đây ạ?"
Mẹ Bạch suy nghĩ một chút: "Làm bánh ngô."
Thực  là thêm bột ngô  các loại bột khác,  đó nhào bột cán thành miếng bột tròn lớn.
Cuối cùng khi thức ăn chín tám phần thì cho miếng bột lớn lên thức ăn,  rưới thêm chút 
nước canh, như  bột sẽ ngấm nước canh hương vị  tuyệt.
Bạch Thục Hoa nhỏ giọng : "Chỉ sợ là  đủ ăn."
Bánh ngô to  bao nhiêu, mà  nhiều  như .
Mẹ Bạch nhịn đau lòng: "Làm thêm một vòng bánh ngô."
Bạch Thục Hoa gật đầu, dù  cũng là  việc ở nhà cô. Nếu nấu ăn keo kiệt thì sẽ    .
Cô liếc mắt với bố Bạch,  hiệu là   .
Hóa  đây là bí mật nhỏ của hai bố con, bố Bạch bảo cô chú ý khi nấu ăn, nếu thấy  đủ thì nhắc ông một tiếng.
Bây giờ Bạch Thục Hoa   thành nhiệm vụ vượt mức.
Cô cũng  lương thực trong nhà  còn nhiều,  thể  đủ cho đến khi nhà cô sửa xong.
May là sắp  chia lương thực ,  đến nỗi c.h.ế.t đói.
Mùi thơm của thức ăn nhanh chóng lan tỏa, bác gái Hai Bạch  chuyển gạch   với  Bạch: "Đều là  nhà, cứ nấu đại khái là  ."
Mẹ Bạch vội vàng : "Cũng   gì ngon , chỉ là mấy món ăn thường ngày thôi. Con gái lớn, đừng thêm củi  nữa, om một lúc là  . Gọi bố con dừng  , nghỉ một lát  ăn cơm."
Bạch Thục Hoa vui vẻ đáp ứng: "Vâng."
Vì   bàn ghế gì cả nên   đều bưng bát  tìm chỗ ăn.
Bạch Thục Hoa và Bạch Tiểu Quân tìm  chỗ   đống thanh gỗ vụn,  ăn  trò chuyện.
"Chị ơi, em kiếm  nhiều hạt cỏ lắm, em còn cho gà con ăn nữa." Bạch Tiểu Quân  tự hào.
Bạch Thục Hoa hỏi: "Cho ăn luôn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-105-a.html.]
Bạch Tiểu Quân  lý lẽ riêng: "Vâng, em nghĩ gà con hoang dã ngoài đồng  sinh   ăn hạt cỏ, gà con nhà  chắc cũng ăn ."
Bạch Thục Hoa nghĩ  thì thấy đúng là như ,  đến mức  nào cũng  nấu thức ăn cho gà.
Bột giun cũng  chín , chỉ cần trộn đều là . Còn nước thì  thể cho riêng.
"Chúng  thích ăn ?" Bạch Thục Hoa  tiếc vì    thấy.
"Thích lắm ạ, chúng giành  ăn, chị Tiểu Băng bảo   chị  sẽ cho ăn." 
Bạch Tiểu Quân  khúc khích: " chị    gì cả."
Bạch Thục Hoa  dễ  chuyện: "Chị  giành, em và chị Tiểu Băng mỗi  một 
."
"Chị ơi, chiều em cũng  giúp nhé." Bạch Tiểu Quân     nhặt hạt cỏ.
Bạch Thục Hoa hiểu rõ em trai , nó chỉ  náo nhiệt. Bây giờ trong mắt nó, sửa nhà còn náo nhiệt hơn nhặt hạt cỏ.
"Không , chiều chị  nhặt hạt cỏ cùng em."
Đây là điều Bạch Thục Hoa  nghĩ từ sáng. Vì cô thực sự  giúp  gì nhiều, còn  bằng tích trữ thêm thức ăn cho gà con.
"Chị  cho em , lương thực trong nhà  còn nhiều nữa,  thể cho gà con ăn lương thực , chúng  chỉ  thể nhặt thêm hạt cỏ, gà con mới   đói." Bạch Thục Hoa thì thầm với em trai.
"Vậy...  chúng    đói , đói bụng khó chịu lắm." Bạch Tiểu Quân  sợ.
Bạch Thục Hoa thấy thú vị: "Sao em  đói bụng khó chịu, em cũng  từng đói bụng bao giờ mà."
Mặc dù  khi chia nhà, họ  thể  là ăn no nhưng cũng  đến mức đói bụng khó chịu.
 
"Em  các bà , các bà còn  họ ăn vỏ cây, ăn đất, mỗi tối đều dùng thắt lưng buộc chặt bụng,  uống một bụng nước, nếu  thì  ngủ ." Bạch Tiểu Quân  trí nhớ  . 
"Chị ơi, vỏ cây, đất  ăn  ?"
Bạch Thục Hoa hiểu , em trai cô   một nhóm bà già ‘Kể chuyện cổ’
Cây đại thụ ngày xưa là một trong những căn cứ của nhóm bà già .
Sau đó  Bạch kể chuyện,  đến  ngày càng đông, căn cứ  cũng  còn nữa.
"Chúng  còn nhỏ  trải qua, hình như năm sáu mươi mấy đó, chúng  còn   đời. Lúc đó, cả nước   gì ăn,   để sống sót thì ăn vỏ cây các thứ." Bạch Thục Hoa kể đơn giản.