Buổi chiều tuyết  ngừng rơi,  mặt đất chỉ còn  một lớp tuyết mỏng, với độ dày  chắc chắn chúng sẽ nhanh chóng tan .
Vì    đều  coi trận tuyết  là chuyện to tát, ai cần  gì cứ thì .
Cũng  đúng, những   núi gần như đều   về, dù  trong núi  quá nhiều nguy hiểm, một khi  kẹt trong núi nhất định sẽ mất mạng.
Vì  khi tuyết rơi, những  còn trong núi đều nhanh chóng chạy  ngoài.
Họ cũng  ngờ khi  về đội sản xuất , tuyết  ngừng rơi.
Ông trời cứ như đang trêu ngươi .
Mặc dù tức giận nhưng phần lớn   cũng  dám  núi nữa.
Bố Bạch và  Bạch cũng   núi, họ cầm theo vài bao thuốc lá,  lẽ là để cảm ơn những   giúp sửa nhà tối qua,  khi tiện thể mượn thêm ít gỗ để sửa  nhà vệ sinh.
Bạch Thục Hoa và Bạch Tiểu Quân cũng  ở nhà, họ  đến ‘Ngôi nhà mới’ để tiếp tục đốt lửa, tiện thể trông nom đồ đạc.
Đồ đạc trong nhà  chuyển  gần hết,  thể để mất .
Mặc dù   thứ gì quá giá trị nhưng của cải trong nhà cũng đáng giá cả vạn, nếu thật sự mất  mua  từng thứ một cũng tốn  ít tiền.
Thực  Bạch Thục Hoa cũng  là họ nghĩ nhiều , trong thời đại mà nhà nào cũng nghèo như  ,  là cửa  chốt then cũng chẳng  sai, bởi vì   mấy nhà chịu mua ổ khóa.
Thêm  đó nơi  hẻo lánh, quanh năm    ngoài đến, trong đội luôn  những  già  thể  việc, những  già  trời sinh   nhiệm vụ ‘Trông nhà’
Vì , độ an  của đội  cao.
"Tiểu Quân, em đốt lửa  , chị xem thử  thể tiếp tục hái hạt cỏ ." Bạch Thục Hoa vẫn  từ bỏ.
Khi tuyết dày bao phủ khắp ngọn núi, gà rừng  núi cũng  đào tuyết để ăn hạt cỏ.
Có thể thấy hạt cỏ  hề c.h.ế.t khi tuyết đến.
Chỉ là độ khó khi hái tăng lên một chút mà thôi.
Bạch Tiểu Quân lắc đầu  đồng ý: "Chị, chị đốt lửa, em hái hạt cỏ, em  thể  . Hơn nữa, còn   giúp em mà."
Bạch Thục Hoa nghĩ đến đám ‘Công nhân nhí’ : "Chúng nó vẫn  chơi chán con chuồn chuồn gỗ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-112-a.html.]
Bạch Tiểu Quân ngẩng đầu đắc ý: "Sao  chán , chị   con chuồn chuồn gỗ  ho thế nào ."
Bạch Thục Hoa  nhận thức mới về sự thiếu thốn đồ chơi trong thời đại : "Mang theo mấy viên kẹo , dù     việc cho ,  cũng  thể keo kiệt !"
Bạch Tiểu Quân nhíu mày: "Chị, nhiều quá  đấy, cho hai viên kẹo là đủ ."
Bạch Thục Hoa bật : "Hai viên kẹo chia thế nào ."
Có tận mười mấy công nhân nhí.
Hơn nữa đây là kẹo cứng  bẻ bằng tay , chẳng lẽ dùng răng cắn ?
Bạch Thục Hoa từ chối khả năng : "Sao   chia , dùng đá đập vụn , mỗi  chia một ít, thôi chị đừng quan tâm, đưa em hai viên kẹo là ."
Cuối cùng Bạch Tiểu Quân vẫn cầm hai viên kẹo chạy .
Tất nhiên  quên mang theo giỏ và chuồn chuồn gỗ.
Bạch Thục Hoa ngăn cũng  ngăn , chỉ  lắc đầu mặc kệ.
Cô châm lửa, tiếp tục đốt.
Lửa   đốt  , bây giờ tuyết  bắt đầu tan, một lát nữa sẽ vô cùng ẩm ướt, độ ẩm lớn như  nhà càng khó khô hơn.
Đốt lò sưởi  thể  khô bên trong để độ ẩm thoát  ngoài, nếu  ở trong căn nhà ẩm ướt sẽ   cho sức khỏe.
Cho thêm một khúc gỗ lớn  bếp lò, cứ tiếp tục đốt như , cô     nên chuẩn  tìm việc gì đó để .
Nghĩ một lúc, cô cũng  hái hạt cỏ.
Thức ăn cho đàn gà con trong nhà thực sự  còn nhiều.
Tuyết đến quá sớm, sớm hơn tận ba bốn ngày.
Đáng tiếc là cô  thể quyết định việc  .
Vì còn  đốt lửa, Bạch Thục Hoa  dám chạy  quá xa, chỉ  thể hái hạt cỏ ở gần nhà.
May mắn  ‘Ngôi nhà mới’  của cô  hẻo lánh nên xung quanh   nhiều cỏ dại,  lo   gì để hái.