Chỉ là hái như    lạnh tay, dù  tuyết vẫn còn  cỏ dại, nửa tan nửa .
Muốn hái hạt cỏ thì  giũ tuyết ,  tránh khỏi việc  ướt tay.
Ở đây  chẳng  găng tay gì cả, cô    lạnh tay chỉ  thể  một lúc  chạy về nhà một chuyến, sưởi ấm tay ở bếp lò tiện thể thêm củi  mới  ngoài.
Cô  chút lo lắng cho Bạch Tiểu Quân, sợ     nặng nhẹ  tay  cóng.
Phải  rằng một khi tay  cóng thì mỗi năm  mùa đông  dễ tái phát.
Nặng thì sẽ sưng lên, chảy máu.
 cô   thể  , ôi! Thật   một chiếc điện thoại di động quá  mất!
Khi Bạch Tiểu Quân   đưa đợt hạt cỏ đầu tiên, Bạch Thục Hoa nào còn quan tâm đến hạt cỏ, cô kéo bàn tay lạnh ngắt của   đến bên bếp lò, còn  quên xoa xoa cho   để  ấm: "Đứa nhỏ , tay lạnh thế     ủ ấm !"
Bạch Tiểu Quân  khúc khích,  để ý : "Cũng  lạnh lắm, em còn đổ mồ hôi ."
Bạch Thục Hoa vội vàng lấy khăn, luồn tay   vạt áo lau n.g.ự.c và lưng cho  .
"Nhột... Ôi... ngứa... Ha ha..."
Bạch Tiểu Quân vặn vẹo như một con giun đất, nếu   Bạch Thục Hoa kéo  thì sợ rằng     lên bếp lò .
Cuối cùng cũng lau xong, Bạch Thục Hoa  tức  buồn : "Sao em  nhiều thịt ngứa thế?"
Chạm   cũng ngứa.
Bạch Tiểu Quân còn thở hổn hển: "Em  đến đổ mồ hôi, chị lau phí công !"
Bạch Thục Hoa thực sự  cho   ăn chổi lông gà xào thịt, cái thằng bé hư hỏng !
"Cứ  đây mà hong  ."
Cô  tin là  hong khô  mồ hôi. Đổ bao nhiêu cô sẽ hong bấy nhiêu.
 Bạch Tiểu Quân   yên ,  ấm một chút là  chạy.
Bạch Thục Hoa   thể để   , cô vội vàng kéo  : "Em vội cái gì chứ."
Bạch Tiểu Quân giãy giụa: "Ôi, chị mau buông em , em   , em  cầm giỏ thì họ  để hạt cỏ ở , em  trông chừng thì họ   việc chỉ giành  chơi chuồn chuồn gỗ mà thôi."
"Cứ để họ nghỉ ngơi một chút ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-113-a.html.]
Chuồn chuồn gỗ thì  , nhưng cả nhóm mà tổng cộng chỉ  hai viên kẹo.
Bạch Thục Hoa tò mò: "Dùng đá đập kẹo, chắc chắn sẽ  viên to viên nhỏ, nếu chia  đều thì  cãi  ."
Cô  lo ít mà lo  đều.
Bạch Tiểu Quân thực sự  cách: "Chúng em chơi oẳn tù tì, ai thắng thì  chọn ."
Bạch Thục Hoa  ‘Oẳn tù tì’ mà em trai cô  là gì, chính là trò kéo búa bao.
Cô xoa mái tóc mềm của em trai: "Em đúng là   cách  việc nha!"
Bạch Tiểu Quân khoe khoang lấy  một viên kẹo: "Em chỉ chia một viên kẹo mà thôi, em còn một viên."
Bạch Thục Hoa thật   nên lời, nhỏ như    ăn chặn .
Cậu  thuộc dạng  thầy mà giỏi ?
Bạch Tiểu Quân vẫn   xong: "Họ  việc tử tế, em sẽ chia viên kẹo , nếu   việc tử tế thì viên kẹo  là của em."
Bạch Thục Hoa thầm xin  em trai, đây tuyệt đối   là ăn chặn, mà là hiểu rõ ‘Cơ chế khen thưởng.’
Cô đột nhiên cảm thấy,  lẽ Bạch Tiểu Quân thích hợp  ông chủ hơn:
"Được ,  , em thực sự   , chị đừng  níu kéo em."
Bạch Tiểu Quân cầm giỏ chạy thật nhanh.
Bạch Thục Hoa tức đến bật : "Ai thèm níu kéo em chứ!"
Cô thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ véo  m.ô.n.g   mấy cái.
"Chạy chậm thôi, đừng để  ngã đó!"
Chủ yếu là  đất  là bùn nước, ngã một cái là áo bông bẩn hết.
Mỗi  trong nhà họ chỉ  một bộ áo bông, cũng  còn bộ nào khác.
Thông thường, cả mùa đông nhà họ sẽ  giặt quần áo.
Nếu thực sự  bẩn cần giặt thì  phiền phức.
Bông thấm nước sẽ  còn giữ ấm  nữa, vì  khi giặt áo bông thường  tháo lớp vỏ ngoài, tức là tháo lớp vải bên ngoài áo bông .