Những đứa lớn thì chạy nhảy lung tung, cầm con chuồn chuồn gỗ   buông tay.
Mặc dù  thiếu hạt cỏ nhưng Bạch Thục Hoa vẫn  đau đầu.
Đây là thuộc dạng  đau  vui.
"Thục Hoa! Tiểu Quân!"
Bạch Thục Hoa  ngẩng đầu lên,   !
Tên Bạch Đại Quân  thực sự  đưa bà nội đến !
Cô túm lấy cái giỏ kéo Bạch Tiểu Quân chạy thật nhanh.
Không  cô nhát gan nhưng bà Bạch là  lớn tuổi, đương nhiên  lợi thế hơn  nhiều.
Cô  thể xúi giục đám trẻ  đè bà Bạch xuống . Càng  thể trực tiếp  tay cứng rắn.
Nghĩ  nghĩ , chỉ  chạy là thượng sách.
Hai  bỏ chạy nhưng vẫn kịp thời mang theo con chuồn chuồn gỗ, một đám trẻ con lập tức ùa theo  họ.
Xa hơn nữa là bà Bạch cầm gậy  đuổi  mắng.
‘Cảnh tượng’  thật hiếm thấy.
Bà Bạch vẫn còn sĩ diện, cộng thêm bà  chạy   đám trẻ con  trải qua quá nhiều chuyện , chỉ  thể mắng một chút  dừng  nghỉ ngơi.
"Chị, bà... Không đuổi kịp nữa ." Bạch Tiểu Quân cũng thở hổn hển, chạy lâu như    cũng  mệt.
"Ừ... Không đuổi nữa,   cần chạy nữa." Bạch Thục Hoa lập tức dừng  nghỉ ngơi.
"Chúng  còn về nhà ?" Bạch Tiểu Quân hỏi.
Bạch Thục Hoa suy nghĩ một chút: "Không về, cứ tìm một nơi  nhiều cỏ gần đó ."
Chỗ  đó  thể   nữa.
Có Bạch Tiểu Quân phụ trách tổ chức, Bạch Thục Hoa chỉ cần yên tâm hái là .
Nơi  gần nhà hơn, thuận tiện cho việc mang hạt cỏ về.
Bạch Thục Hoa mang về một chuyến, thấy bố  Bạch và bác Hai Bạch đang khai hoang sân .
Quả nhiên bác Hai Bạch    ,  đến giúp là đến giúp ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-119-a.html.]
 đồng thời cô cũng  chút tò mò, bố Bạch   thể lừa... Không ,    thể thuyết phục bác Hai Bạch đến giúp, rõ ràng  chia nhà  mà.
Trước đây giúp sửa nhà còn  thể  là cấp cứu nhưng khai hoang sân  thì  thể  như  .
Có lẽ bố Bạch  đạt đến trình độ lừa đảo thượng thừa .
Bạch Thục Hoa  vài câu đơn giản với bố  Bạch  cầm cái giỏ rỗng chạy , hái hạt cỏ vẫn quan trọng hơn.
Buổi chiều ở đội sản xuất vô cùng náo nhiệt, vì  g.i.ế.c lợn và chia lương.
Hai chuyện đại hỷ cùng đến, ai mà  kích động cho .
Mọi  đến sân phơi lúa  trụ sở đội từ sớm, từng nhóm hai ba  tụ tập  với   chuyện phiếm, chờ bắt đầu  việc.
Bạch Thục Hoa  hứng thú lắm, dù  cũng   nhiều.
 đán trẻ lao động  vô cùng hứng thú, những đứa trẻ khác cũng như .
Ngay cả con chuồn chuồn tre cũng  giữ chân  chúng, cả đám đều chạy  hóng chuyện.
"Chị, chúng  còn hái ?"
Mặt Bạch Tiểu Quan  đầy câu 'Em cũng  ’: "Hai chúng   chậm quá."
Bạch Thục Hoa còn  thể  gì đây: "Chúng  mang giỏ về  qua đó ."
Hai chị em  về đến nhà  thấy bố  Bạch  liệt  giường sưởi.
"Bây giờ hạt cỏ dễ hái như  ?" Mẹ Bạch nghi ngờ   phương pháp  đây của bà  đúng , nếu  thì  thể  sự chênh lệch lớn đến như  .
Bạch Thục Hoa và Bạch Tiểu Quân    khúc khích.
Bố Bạch lật : "Chắc chắn   hai đứa nó hái."
Lừa  khác giúp đỡ, chuyện  ông  quen .
Bạch Thục Hoa lấy con chuồn chuồn gỗ : "Bố đoán đúng , nhờ cái  mà  hơn mười  tới giúp tụi con lận."
Bố Bạch vô cùng hứng thú: "Cái  khá thú vị, tuy đơn giản nhưng  tìm chú Mã thì vốn dĩ   , đục lỗ   tốn sức.”
Bạch Thục Hoa  thức thời khen ngợi: "Vẫn là bố  mắt , nếu đổi thành phụ  khác thì sẽ  thèm để ý chi tiết  , cho nên những hạt cỏ  cũng  công lao của bố."
Lời nịnh hót   thốt , bố Bạch lập tức thấy thoải mái, còn đảm bảo: "Lần   đồ chơi gì , bố sẽ  cho con."
Trong đầu Bạch Thục Hoa nhanh chóng lướt qua thứ gì đó nhưng  bắt .