Bố  Bạch xếp gọn củi, rửa tay  chuẩn  ăn cơm, họ đều ăn ở bên bếp,  ai  bày vẽ thêm phiền phức.
Bạch Thục Hoa giúp họ múc thức ăn , sờ thấy vẫn còn ấm, cô cũng  hâm .
Bố Bạch  kịp chờ đợi: "Nhanh, nhanh, để bố nếm thử. Ồ,   là vị chua  khá ngon."
"Thật ?"
Mẹ Bạch nửa tin nửa ngờ cũng gắp một đũa: "Không tệ, con gái lớn, con cho bao nhiêu giấm  thế?"
Bạch Thục Hoa vội : "Không nhiều, cũng như xì dầu thôi. Con thấy món  ngon là vì bản  cải trắng  ngọt, cho thêm chút giấm  mới  quá chua."
Không  tất cả các món xào đều thích hợp cho giấm.
Chủ yếu là bây giờ đường là mặt hàng dinh dưỡng khan hiếm, đều dùng để đãi khách quý, khách quý đến pha cho một bát nước đường  là đãi ngộ cấp cao .
Bình thường xào rau chắc chắn  nỡ dùng, trong trường hợp  cho đường thì cũng    món chua ngọt,  nên cho giấm   thận trọng.
Mẹ Bạch  xong thì liên tục gật đầu.
Họ ăn  nhanh,  Bạch còn dặn dò: "Chúng  còn   một chuyến nữa,  mang củi về hết, bát đũa để hai đứa rửa nhé."
Bạch Thục Hoa đáp: "Vâng ạ, hai   ."
Sau khi tiễn bố  Bạch , Bạch Thục Hoa  đuổi Bạch Tiểu Quân  học.
Trong nhà chỉ còn một , cô  xem mấy con gà con, cho thêm chút nước,  cầm dụng cụ  luôn, vẫn là  hái hạt cỏ.
Bạch Thục Hoa  bắt đầu trò giả vờ ngủ từ sớm, chiều nay bố  Bạch về, biểu cảm của họ  chút  đúng, chính là kiểu    thôi.
Tim cô như mèo cào, thật sự  , thế là cô nảy  trò giả vờ ngủ  chuyện  giường.
Cũng may công sức bỏ   hề uổng phí.
"Bố nó ơi,  mau  , đại đội trưởng   gì với  thế? Có  thúc giục   huyện thành ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-131-a.html.]
Xem   chỉ  Bạch Thục Hoa sốt ruột, mà còn  cả  ruột của cô.
Bố Bạch  thở dài: "Không  chuyện đó, đại đội trưởng còn bảo  dọn dẹp  một chút,  cần vội. Là chuyện của Tiểu Quyên."
Mẹ Bạch phản ứng : "Á? Á, đứa trẻ đó ,   để chị Hồng Phương trông  ,   xảy  chuyện? Gần đây em cũng   thấy tin tức gì."
"Tiểu Quyên tuyệt thực, còn  bỏ trốn nên  đánh một trận, đánh  nặng nên mấy hôm nay  xuống giường ." Bố Bạch .
Mẹ Bạch nghiến răng: "Đáng đời! Như  là còn đánh nhẹ quá,  nó dám  loạn như  chứ."
Bạch Thục Hoa  nhịn  mà run rẩy, da thịt vô thức căng chặt .
Thời điểm  bố  nuôi con đều thả rông, con cái lớn một chút là để chúng tự do.
 nếu con cái thực sự  loạn thì cũng đánh thật, hơn còn mang theo ‘Vũ khí’, những vũ khí  bao gồm gậy chọc lò, lược chải tóc, chổi lông gà, thắt lưng, giày,...
Cô  ấn tượng với một video,  dẫn chương trình hỏi một vài  đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, hỏi họ  thời kỳ nổi loạn năm mười mấy tuổi ?
Họ đều trả lời là , họ nhất trí cho rằng  thời kỳ nổi loạn là do bố  đánh  đủ mạnh.
Bố Bạch tiếp tục : "Tiểu Quyên  chị Hồng Phương đưa  ."
"Đưa  , về nhà ngoại ? Thực  như  cũng , xa một chút thì đầu óc sẽ sáng suốt hơn." Mẹ Bạch    thở dài.
Bạch Thục Hoa cũng  khỏi cảm thán, chị Tiểu Quyên  đúng là não  chứa tình yêu!
Cô cũng  đồng ý với cách  của  Bạch, đôi khi những mối tình như thế   dùng thời gian hoặc  gian để ngăn cách đôi bên thì mới  thể từ từ tự chữa lành.
 bố Bạch  : "Không , con bé đến Hạc Thành , bên đó  một  họ hàng xa, đại đội trưởng  với  là họ  gả Tiểu Quyên đến đó."
Mẹ Bạch kinh ngạc: "Thế thì xa thật, như  mà nhà con bé cũng nỡ .  xa một chút cũng , đỡ  nhớ thương cái tên khốn nạn ."
Trong lòng Bạch Thục Hoa thầm giơ ngón tay cái, mắng  lắm!