Bạch Thục Hoa há hốc miệng, lời   vẻ  lý nhưng  thấy  chỗ nào đó  đúng.
Bố Bạch về  muộn,  Bạch cầm chổi quét tuyết   ông: "Buổi tối   ăn ? Em nấu cho  bát canh bột ngô nhé."
Bố Bạch "Ừ’ một tiếng: "Thêm cho  ít cải thảo thái sợi nữa."
Mẹ Bạch nũng nịu: "Còn nhiều chuyện thể ."
Hai  ân ái xong, Bạch Thục Hoa mới buông Bạch Tiểu Quân đang   bóng đèn.
Bạch Tiểu Quân chạy vội  bếp: "Mẹ, con nhóm lửa cho ."
Bạch Thục Hoa chậm rãi  theo : "Vậy con  lấy cải thảo."
Bố Bạch  bên bếp, mỉm   vợ con lo lắng cho .
"Bố, huyện  gì vui ?" Bạch Tiểu Quân  tò mò.
Bố Bạch xoa đầu con trai: "Vui lắm,  nhà cao tầng,  xe, còn  nhiều nhà máy, lớn hơn đội sản xuất của chúng  nhiều. Con học y với thầy lang cho ,    bệnh viện huyện  bác sĩ, như  nửa đời   lo gì nữa."
Bạch Thục Hoa cầm cải thảo,   với bói Bạch rằng hãy mở rộng tầm  .
Sao  để Bạch Tiểu Quân  một danh y quốc thủ chứ.
Bạch Thục Hoa cũng hỏi một câu: "Bố, xong  ? Bệnh viện đồng ý lấy thuốc của chúng  ?"
Đây mới là nhiệm vụ chính của bố Bạch trong chuyến ‘Công tác’ , đương nhiên  quan tâm một chút.
Bố Bạch đắc ý nhếch miệng: "Bố  gặp viện trưởng bệnh viện, ông    chắc chắn, chỉ   xem thuốc, nếu  thì  thể thương lượng, bố thấy tám chín phần mười là bệnh viện cũng thiếu thuốc."
Mẹ Bạch  rửa sạch nồi, đổ thêm nước: "Vậy đội trưởng   gì ?"
Không  lời hứa chắc chắn, cũng   đội trưởng  hài lòng .
"Nói gì  chứ,  cũng  thể ép viện trưởng ký giấy tại chỗ." Bố Bạch  , ông còn giúp vị chủ nhiệm một việc nhỏ,    thể dùng đến.
Bạch Thục Hoa  bất ngờ với kết quả như , càng là lãnh đạo lớn càng thận trọng, sẽ  dễ dàng đưa  lời hứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-137-a.html.]
Vì  cô chuyển sang chủ đề khác: "Bố, bố lấy   phiếu công nghiệp ? Mua kéo  còn mua cả ổ khóa."
Bố Bạch  với Bạch Thục Hoa về cải thảo: "Nhanh cắt cải thảo , thái sợi nhỏ,  cần rửa, con  bóc hai lớp vỏ , bên trong sạch lắm. Phiếu công nghiệp ... Đương nhiên là đổi , chứ  thì lấy  ."
Canh bột ngô nhanh chóng  nấu xong, bố Bạch  còn tâm trí  chuyện nữa, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn.
Một bát tô lớn  đầy ba phút  ăn xong.
Có lẽ ăn quá nhanh nên còn ợ một cái.
Bố Bạch xoa bụng: "Thật thoải mái."
Mẹ Bạch cầm một nắm tro bếp bên bếp để rửa bát: "Cha nó, tối qua cha ngủ ở ? Ngủ  ngon ?"
Nói đến chuyện ngủ, bố Bạch   nhiều điều  : "Lần   thành phố, bố   ở nhờ ký túc xá của  ,  tốn tiền . Lần  đến huyện, việc đầu tiên là tìm trường học nhưng huyện chỉ  một trường trung học,    bảo vệ trông coi,  cho , bố thấy   hy vọng nên cuối cùng vẫn đến nhà trọ.”
Bạch Tiểu Quân tò mò: "Bố ơi, nhà trọ là gì?"
"Là nơi ngủ  ban đêm. Nhà trọ  ,  đèn điện, trong nhà còn  nhà vệ sinh."
Sau đó, bố Bạch  mô tả chi tiết về đèn điện và nhà vệ sinh trong nhà.
Bạch Tiểu Quân  chăm chú nhất.
 vì  quá nhiều, bố Bạch  khô cả miệng.
Bạch Tiểu Quân   mắt ,   nhanh chóng rót cho ông một cốc nước nóng.
Bố Bạch nhận lấy cốc , thổi vài   nước nóng  từ từ uống, nước nóng  bụng khiến cả bụng đều ấm áp, ông phát  tiếng thở dài thoải mái: "Nhà trọ thì  nhưng đắt, một đêm tám hào,  thể mua  một cân thịt, nếu   đội trưởng cho tiền, bố  nỡ dùng ở ."
Bạch Thục Hoa cũng thấy  đắt.
Bởi  mới  nhiều  dân    ngoài, vì quá tốn kém.
Mẹ Bạch  rửa sạch nồi: "Tiểu Quân, tiếp tục nhóm lửa, đun nửa nồi nước  đổ  phích nước, để cha con ngâm chân."
Bố Bạch  tự giác  lấy chậu rửa mặt: "Anh  ngâm chân, tuyết  giày tan  , khó chịu lắm."