Tối đó là  đầu tiên Bạch Thục Hoa và Bạch Tiểu Quân ngủ riêng, họ đều cảm thấy  chút  quen.
“Em trai, đừng sợ,  chị đây .” Thấy Bạch Tiểu Quân  vẻ  sợ, Bạch Thục Hoa lập tức an ủi hai câu.
Cậu  nắm c.h.ặ.t t.a.y chị gái  kéo tọt  trong chăn.
Những lúc như thế , im lặng còn hơn ngàn vạn lời .
Khóe miệng Bạch Thục Hoa khẽ nhếch lên, cô cũng  trêu chọc Bạch Tiểu Quân  nữa, dù    cũng cần giữ thể diện mà: "Chị vỗ lưng cho em ngủ, ngủ nhanh , sáng mai em còn  cho gà ăn đấy.”
Vì  chăm sóc cẩn thận nên sáu chú gà con đều sống sót.
Hơn nữa chúng còn lớn  nhanh, giờ  thành gà thiếu niên .
Tiết trời  ấm áp hơn, bố Bạch và bác Hai Bạch cùng  dựng một cái chuồng gà, lũ gà lập tức  chuyển nơi ở mới.
Tuy nhiên   vẫn  thích đàn gà con , còn chủ động nhận nhiệm vụ cho gà ăn.
"Bây giờ chúng ăn khỏe lắm, nhà     rau tươi,   để em lấy thóc cho gà ăn ." Cậu  lo lắng  cho đàn gà trong nhà.
Bạch Thục Hoa  vỗ về Bạch Tiểu Quân  trò chuyện: "Không , sáng mai chúng  dậy sớm một chút,  đào rau dại cho chúng là . À, còn  gọi thêm chị Tiểu Băng nữa, nhà chị  cũng  hai con gà mà. Cả ba đứa đều , một lát là đào đủ thôi."
Thật  lúc  rau dại mới nhú mầm,  dễ đào chút nào.
 để dỗ dành Bạch Tiểu Quân, cô vẫn bằng lòng  cùng.
"Nhanh, nhắm mắt ngủ ."
Nghe thấy Bạch Tiểu Quân dần thở đều, Bạch Thục Hoa  vỗ về thêm hai, ba phút, mới xác định    ngủ say.
Trẻ con ngủ trong một giây thật sự   đến chứng mất ngủ là gì.
Bản  Bạch Thục Hoa   chút trằn trọc, cô từ từ rút tay về  trở .
Chuyển nhà ,   sẽ  còn   chuyện phiếm đêm khuya nữa, cô   tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-154-a.html.]
Mặc dù bố  Bạch  còn coi cô là con nít nữa, việc gì trong nhà cũng đều bàn bạc với cô, nhưng như    thể trực tiếp và chân thật bằng những buổi trò chuyện đêm khuya .
Tuy nhiên, nếu  chọn  một  nữa, cô vẫn sẽ chọn chuyển .
Dù  tuổi cũng lớn , cô    gian riêng tư hơn.
Cô cố gắng gạt bỏ  suy nghĩ để bản  chìm  giấc ngủ,  hứa với Bạch Tiểu Quân dậy sớm ,  thể nuốt lời .
 suy nghĩ trong đầu   chịu sự điều khiển của cô, chúng  bắt đầu miên man nghĩ ngợi lung tung.
Bạch Thục Hoa  nghĩ đến chuyện học hành, bây giờ cô đang học lớp năm, thời    lớp sáu, nghĩa là cô sắp thi chuyển cấp lên cấp hai .
Bây giờ   chính sách giáo dục bắt buộc chín năm,  học cấp hai cũng  thi.
Tuy nhiên để tạo điều kiện thuận lợi, mỗi trường tiểu học đều  chỉ tiêu tối thiểu.
Cô từng  bố Bạch kể, việc cô nhỏ Bạch  học cấp hai   là do thi đậu.
Mà là năm đó, cô nhỏ Bạch là nữ sinh duy nhất tham gia kỳ thi chuyển cấp,  đó  đặc cách.
Nếu  thì cô nhỏ Bạch cũng chẳng thi trượt cấp ba đến hai .
Thực  cô nhỏ Bạch vốn dĩ là một học sinh cá biệt.
Chỉ là ông bà Bạch quá kỳ vọng, cứ nghĩ cô nhỏ Bạch là một   tố chất học hành.
Bạch Thục Hoa kéo dòng suy nghĩ trở ,   nghĩ đến cô nhỏ Bạch nữa, trong lòng còn chúc cô  sống  ở thành phố Hạc.
Vẫn nên lo cho bản   , kỳ thi chuyển cấp đối với cô   gì khó khăn,  cần   đặc cách.
Hơn nữa cuộc sống bây giờ của    khá hơn một chút,  lượng nữ sinh học đến lớp năm cũng nhiều hơn, nên chắc chắn sẽ  còn chuyện đặc cách nữa.
Đợi cô thi đỗ cấp hai, sẽ  đến thị trấn để học.
Cô và  Bạch từng đến thị trấn,  đường đến cửa hàng bách hóa   ngang qua trường cấp hai, bên trong bài trí như thế nào thì cô   thấy, nhưng bên ngoài là những ngôi nhà gạch đỏ hiếm hoi, khang trang hơn trường tiểu học ở đội sản xuất  nhiều.