Mẹ Bạch  hài lòng, những đứa con của bà đều ngoan ngoãn: “Được, chúng  cùng  .”
Đôi khi  những chuyện xảy  vô cùng trùng hợp,  nhắc đến ai thì  đó xuất hiện, bố Bạch thế mà  kéo bác Hai Bạch về nhà.
"Mẹ nó ơi, nấu nhiều cơm một chút,  Hai ở  ăn cơm nhé.” Bố Bạch   cửa  gọi to.
Mẹ Bạch hồ hởi : “Anh Hai mau  nhà .”
Bạch Thục Hoa và Bạch Tiểu Quân cũng ngoan ngoãn chào hỏi.
Bác Hai Bạch còn : “Không cần,  cần, bác  ăn ở đây , về nhà bác tự lo .”
Bố Bạch vạch trần: “Anh   với chị dâu là  đến đây ăn cơm , chị   nấu phần  .”
Bác Hai Bạch nhất thời đỏ mặt.
Trong lòng Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, nếu là cô nhỏ Bạch thì chắc chắn  no đòn , kiểu gì cũng  đánh cho nở hoa.
Bác Hai Bạch  kéo bố Bạch  : “Chúng  bắt đầu luôn .”
Ý của ông  là  bắt tay  việc luôn.
Bố Bạch   thể đồng ý: “Anh Hai,  ăn cơm xong  , em  cả ngày nay , chân tay  rã rời,   đủ sức  tiếp chứ.”
Mẹ Bạch cũng khuyên: “Cơm nước sắp xong ,   ăn cơm xong  tính.”
Bác Hai Bạch vẫn  bố Bạch kéo  nhà đông.
Bạch Thục Hoa thấy  Bạch lấy  một miếng thịt muối  đó thái mỏng thành từng miếng nhỏ.
“Con gái lớn, rửa giúp  mấy củ khoai tây,  xào thêm đĩa khoai tây sợi.”
Bạch Thục Hoa đáp: “Vâng ạ.”
Rồi nhỏ giọng hỏi: “Cơm đủ  ?”
Mẹ Bạch cũng nhỏ giọng đáp: “Lát  sẽ nấu thêm ít cháo ngô, cái đó nấu nhanh lắm.”
Vậy  nghĩa là cơm   nhiều cho lắm.
Bạch Thục Hoa gật đầu: “Vâng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-158-a.html.]
Dù  bác Hai Bạch cũng là đến giúp đỡ,  thể để ông   đói.
Thêm cháo và khoai tây sợi cũng tạm , dù  khoai tây cũng là tinh bột, ăn  no bụng.
Cùng lắm thì nhà họ ăn ít vài phần, từ ngày chia nhà đến giờ, mỗi  nấu nướng  Bạch đều  nhiều hơn một chút, bố  Bạch  hề tính toán chi li như bà Bạch.
Bữa tối nhanh chóng  dọn , bố Bạch  bày sẵn bàn và bát đũa.
“Lão Tam, ăn nhanh lên, ăn xong còn  đào đất, gánh nước nữa.” Bác Hai Bạch húp xong ngụm cháo cuối cùng, nhịn   giục.
Bố Bạch cũng nhanh chóng ăn cơm, lau miệng : “Xong , xong  đây.”
Mẹ Bạch dặn dò: “Đừng  vội vàng quá, cẩn thận đấy.”
Tiễn hai   , ba  con cũng vô thức tăng tốc độ ăn cơm.
Ăn cơm xong, Bạch Tiểu Quân phụ trách dọn dẹp,  Bạch dẫn Bạch Thục Hoa  cắt rơm.
Bùn trộn rơm nhanh chóng  nhào xong, bố Bạch và bác Hai Bạch bắt đầu  gạch, việc  cần  một dụng cụ bằng gỗ hỗ trợ.
Gọi là khuôn nhưng thực chất là khung gỗ hình chữ nhật.
Bố Bạch  chuẩn  kỹ càng, mượn  hai cái từ .
Dùng sức ấn bùn  khuôn gỗ, gạt bỏ phần bùn thừa,  đó cẩn thận lấy khuôn , một viên gạch đất sét hình chữ nhật   thành.
Lúc   thể di chuyển ,  phơi nắng hai ngày, lật mặt  phơi thêm hai ngày nữa mới xem như  định hình xong, lúc  mới  thể di chuyển.
Cho nên khi  gạch, bố Bạch và bác Hai Bạch đều xếp thành hàng, giữa hai viên gạch đều  một  cách nhất định.
Sân  nhà rộng rãi, nhưng  nhanh chóng  lấp đầy,  đó họ chỉ  thể xếp  ngoài sân.
“Anh Hai, hôm nay đến đây thôi.” Bố Bạch phủi phủi bùn đất  tay, nhân tiện duỗi thẳng lưng.
Bác Hai Bạch  đồng ý: “Làm thêm một lúc nữa , sắp xong .”
Bố Bạch  toe toét, trông   tình nguyện: “Hết nước     gánh, giờ  trời cũng  tối. Con gái lớn, chúng    bao nhiêu viên ?”
Bạch Thục Hoa lập tức đếm, đếm theo chiều ngang chiều dọc  nhân lên, con  chính xác  : “Bố,  hơn ba trăm bốn mươi viên ạ.”
Bố Bạch vô cùng vui mừng: “Anh Hai,   thấy , hơn ba trăm viên , bên ngoài em còn thiếu hơn hai nghìn viên nữa, bảy tám hôm nữa là xong thôi.”