Bạch Tiểu Quân của cô cứ  chằm chằm bố Bạch bằng đôi mắt to tròn long lanh.
Bố Bạch lập tức hiểu ý : “Con trai lớn cũng  bố nở mày nở mặt nha, con thậm chí còn  thể thuộc  nhiều sách y học như .”
Bạch Tiểu Quân mím môi , hai tai đỏ ửng. Cậu   khen đến phát ngượng .
Bạch Thục Hoa và  Bạch   mỉm .
Bạch Thục Hoa đột nhiên nhớ  một chuyện: “Bố, , gà nhà  đều  lớn hết , trứng của mấy con gà trống với mấy con gà mái đẻ dư   xử lý thế nào ạ?”
Lúc  Bạch Tiểu Quân  còn ngại ngùng nữa mà bày  vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
“Con gà trống thì   thịt thôi, còn mấy con gà mái…” Mẹ Bạch  chút  nỡ  tay với gà mái.
Đó đều là những con gà mái mỗi ngày đẻ một quả trứng đấy.
Bạch Tiểu Quân vội cầu xin: “Hay là đừng  thịt gà mái, chúng  đổi với chị Tiểu Băng , lấy gà mái đổi gà trống.”
Mẹ Bạch cảm thấy  chút thiệt thòi, nhưng dù  nhà  đang nợ ân tình của  : “Cũng .”
Bạch Thục Hoa  dội một gáo nước lạnh: “Chị Tiểu Băng  chắc  đồng ý .”
Mẹ Bạch  hiểu: “Sao   thế, gà nhà  nuôi  như , ngày nào cũng  thể đẻ trứng mà.”
Bạch Thục Hoa  : “Chuyện   liên quan gì đến việc  đẻ trứng   , hai con gà mái đó là do chị Tiểu Băng tự tay chọn, nó  ý nghĩa vô cùng đặc biệt với chị .”
Cô cảm thấy Tống Tiểu Băng nuôi hai con gà đó giống như nuôi thú cưng hơn là chỉ để lấy trứng.
Bố Bạch quyết định: “Con gà trống thì  thịt sớm , còn gà mái thì đừng nhắc đến chuyện đổi nữa, cứ mang thẳng đến chỗ ông Tôn, khỏi  để con bé Tiểu Băng khó xử, cứ để con bé nuôi hết , lỡ    thấy thì cũng chẳng , nhiều hơn một con gà trống cũng   chuyện gì to tát, cùng lắm thì  thịt luôn là .”
Mẹ Bạch gật đầu ghi nhớ: “Em  .”
Bạch Tiểu Quân ủ rũ : “Vậy là mỗi sáng em chỉ  sờ hai quả trứng thôi .”
Niềm vui của   bỗng dưng mất  một phần ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-161-a.html.]
Bạch Thục Hoa lập tức vẽ bánh cho  : “Đợi   sẽ cho em nuôi một trăm tám chục con gà, ngày nào cũng  thể nhặt trứng mỏi tay, đến lúc đó em sẽ thấy phát chán luôn  chứ.”
Lời  hiển nhiên  ai tin, bố  đều cho rằng cô đang trêu chọc em trai.
Cậu  lập tức phản bác: “Em mới  chán, nhặt trứng vui lắm đấy.”
Bạch Thục Hoa hiểu, việc  cũng giống như việc cô mở hộp quà .
“Mẹ ơi, con  đưa con nào (gà mái) thì đưa con đó  ?” Bạch Tiểu Quân nắm lấy tay  Bạch nũng nịu.
Mẹ Bạch  cần suy nghĩ  đồng ý: “Được.”
Chỉ là bà  chút tò mò hỏi: “Sao thế,  con nào con  thích ?”
Bố Bạch và Bạch Thục Hoa cũng  về phía  , xem   sẽ trả lời như thế nào.
Bạch Tiểu Quân  lắc đầu: “Con đều thích hết, con nào cũng đẻ trứng,   thể  thích cho . Chỉ là  một con gà mái với con gà trống   thiết với , con sợ gà trống mất  sẽ ảnh hưởng đến việc đẻ trứng của nó.”
Khóe miệng Bạch Thục Hoa khẽ giật, gà mà cũng thông minh như  , nhưng dù    cũng cần  khen ngợi: “Em trai nghĩ chu đáo ghê, mới nhỏ mà   lo xa .”
Sau đó cô  nháy mắt với bố  Bạch.
Ý của cô chính là… Nhanh khen em trai .
Trẻ con ngoan đều cần  khen mà.
Bố Bạch phản ứng nhanh hơn một chút: “Tiểu Quân   lý đấy, chuyện    Tiểu Quân. Vẫn là con  con mắt tinh tường, bố đây còn chẳng    con gà mái nào với con gà trống  thiết với .”
Bạch Thục Hoa cố gắng mím chặt môi,  để bản  bật .
Mẹ Bạch   nhịn ,    vỗ vai Bạch Tiểu Quân: “Ôi chao… Ôi chao,  đau cả bụng, con trai, con thật tài giỏi quá !”
Thời gian thấm thoát trôi qua, ba năm cứ như dòng nước chảy .