Mẹ Bạch chẳng cần nghĩ ngợi  dứt khoát: “Không , nếu nhà máy dời  nó còn là của đội sản xuất nữa ? Kiếm  tiền họ  chia cho  ? Không  dời!”
Nói đến đây,  Bạch như sắp : "Mới  hai năm sống thoải mái,   như thế  chứ? Không thể ức h.i.ế.p   thế !”
Bố Bạch thật sự  đau đầu, nhưng vẫn  dỗ dành bà: "Là  của ann, là    rõ, nhà máy chuyển lên thị trấn là  lợi cho nhà .”
Mẹ Bạch nhíu mày: "Có lợi ích gì chứ?”
Bố Bạch bất ngờ ném  một quả bom: "Nhà   thể trở thành công nhân chính thức, còn  chuyển hộ khẩu lên thị trấn nữa.”
Sẽ  nhiều   hiểu  khát khao  hộ khẩu thành phố của  nông thôn to lớn đến nhường nào.
Nói thế  nhé, công nhân ở thành phố bốn mươi tuổi,  hai đời vợ vẫn  thể lấy  con gái nhà lành xinh  ở nông thôn.
Mẹ Bạch   gì nữa: "Vậy… Đều  chuyển  hết ?”
Nếu  thì đội sản xuất   ?
Bố Bạch lắc đầu: "Không , chuyện  cần  xét duyệt, ban đầu  cần nhiều  như . Đợi đến khi ruộng thuốc tăng lên chắc chắn sẽ cần thêm , nhiệm vụ của đội sản xuất chúng    là tập trung trồng các loại dược liệu.”
Mẹ Bạch cau mày trầm tư, một lúc lâu  vẫn   câu trả lời: "Bố nó ơi,   xem chúng  nên  thế nào đây?”
Bà nhất thời  quyết định , giao nhà máy dược liệu cho thị trấn rốt cuộc là     đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-163-a.html.]
Bố Bạch thở dài: "Anh cũng    đổi, dù  ở đội sản xuất chúng  chỉ cần đội trưởng  là ,   luôn đặt công bằng lên đầu.  khi lên thị trấn , chắc chắn họ sẽ sắp xếp  của lãnh đạo , như  sẽ  phiền phức.”
Ông    nhưng lãnh đạo thị trấn  quyết định, đó chính là lấy trứng chọi đá, xưởng dược liệu sớm muộn gì cũng  dời , bây giờ đội trưởng  đồng ý chẳng qua là để bàn thêm điều kiện.
Mẹ Bạch cũng cảm thấy  phiền phức: "Vậy chúng  từ chối,  dời nữa.”
Bố Bạch mỉm : "Anh thì  sợ,  thường  bắt nạt   .  theo  thấy, như     , đến lúc đó   thể  chỉ là một nhân viên bán hàng, mỗi tháng lãnh lương chết, còn  kiếm  nhiều bằng công điểm. Dù  điểm công bây giờ của đội sản xuất chúng  mỗi năm  càng đáng giá hơn.”
“Vậy    bây giờ?” Mẹ Bạch lo lắng vô cùng, chuyện   như     đổi chứ.
Bố Bạch tiếp tục dỗ: "Không , nếu cả nhà  đều chuyển lên thị trấn ở cũng   là  . Vừa đúng lúc con gái lớn sắp học lớp chín , đúng là thời điểm quan trọng.”
Mẹ Bạch cũng  chút động lòng: "Họ  cần  ?”
Thật , bà  quá giỏi việc bào chế dược liệu, bà  thể nắm chắc suất  việc ở đội sản xuất cũng là nhờ  mặt mũi của thầy lang. Dù  thì trồng dược liệu  xưởng dược liệu cũng  thể thiếu mặt thầy lang, nhưng nếu chuyển lên thị trấn  thì  chắc.
Bố Bạch  kiên quyết: "Nếu em  ,  cũng  , ở  đội sản xuất trồng dược liệu cũng   gì  .”
Trong lòng  Bạch vô cùng ấm áp, nhưng bà cũng    lỡ dở chồng : "Thật , bố nó  là  , dù  thị trấn cách đội sản xuất  cũng  xa. Hơn nữa, thầy lang   ? Nếu ông   , Tiểu Quân cũng  thể  .”
Bố Bạch hở dài: "Thầy lang sẽ   ,   vốn là  thành phố, vốn dĩ  để tâm chuyện chuyển hộ khẩu, ông cháu họ đến đây là để lánh nạn, ở  trong thôn an  hơn. Em đừng lo lắng cho Tiểu Quân, thầy lang coi nó như cháu ruột mà thương yêu,   nó ở cùng thầy lang cũng chẳng , nhà  cứ thường xuyên mang đồ ăn ngon qua là . Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, dù kết quả như thế nào nhà  cũng sẽ  loạn .”
Mẹ Bạch gật đầu, cũng yên tâm hơn đôi chút.