Mấy năm  là  thời gian  quý giá.
“Em suy nghĩ kỹ là .”
Bạch Tiểu Quân  đà  tiếp: “Vậy chị  chuyện với bố  giúp em nhé, em sợ  đánh lắm.”
Bạch Thục Hoa bật : “Em cũng  lúc  sợ . Được , lát nữa chị  chuyện với bố cho.”
So với  Bạch thì bố Bạch dễ thuyết phục hơn nhiều.
Cậu    thì vô cùng mừng rỡ: “Chị thật !”
“Ấn kỹ .”
Bạch Thục Hoa thật lo lắng cho đôi chân thô kệch của ,  nhiều như , cô    to bắp chân cũng khó: “Bây giờ em học y đến  ?”
Cậu  đáp: “Cách đây hai năm em  bắt đầu học nhận  và sơ chế dược liệu với sư phụ, năm ngoái bắt đầu học bắt mạch, khá là khó.”
Bạch Thục Hoa cũng  rành lĩnh vực  lắm: “Vậy em còn  học mấy năm nữa mới bốc thuốc ?”
Cậu  đáp: “Còn lâu lắm ạ, ít nhất cũng  bảy, tám năm nữa.”
Bạch Thục Hoa cũng  y học cổ truyền  uyên thâm, nhưng  học tận mười mấy năm thì  dễ truyền  chút nào, khó trách y học cổ truyền đời   phần mai một, nguyên nhân là vì nó quá khó.
“Thôi, em nghỉ ngơi .” Bạch Thục Hoa cũng thấy thương em trai .
“Chị, chị   bài tập ? Em thắp nến cho chị nhé.” Cậu  .
Bạch Thục Hoa đáp: “Chưa tối đến mức đó thắp nến gì. Bài tập chị  hết ở trường .”
Mấy cây nến  là do hai năm gần đây điều kiện gia đình khá hơn, bố Bạch mới mua cho.
Nến sáp màu đỏ, dùng   lâu nhưng giá   hề rẻ.
Đây cũng là lý do Bạch Thục Hoa  ít khi dùng thứ .
“Em trai, bố  ?”
“Chắc là  ông đội trưởng gọi  .” Cậu  cũng  chắc lắm, lúc về     thấy bố .
“Ra ăn cơm nào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-165-a.html.]
Mẹ Bạch gọi hai chị em ăn cơm.
Hai  vội vàng  ngoài,  đến giờ ăn thì  nhanh chân lên.
“Mẹ, bố  ? Chúng   đợi bố ạ?” Bạch Thục Hoa hỏi.
Mẹ Bạch  bảo hai chị em cứ ăn : “Không cần đợi , cũng   khi nào bố con mới về.”
Bạch Thục Hoa gắp cà tím xào tương  bát, trộn với cơm  ăn ngấu nghiến, cô thật sự  đói.
Từ ngày lên cấp hai, cô  vận động nhiều hơn vì  sức ăn cũng nhiều hơn, cô  hiểu câu 'Con trai lớn nửa nhà, hết gạo cha’.
Con gái lớn nửa nhà cũng y như .
May mà hai năm nay bố  Bạch kiếm  nhiều tiền hơn, nếu  cô   nhịn đói .
Vận động nhiều, ăn nhiều nên  hiệu quả vô cùng rõ rệt, đó là cô  cao lên.
 vì cô liên tục học vượt lớp, nên vẫn là  nhỏ tuổi nhất và thấp nhất lớp.
Ăn no đến bảy phần, Bạch Thục Hoa mới bất giác nhai chậm .
“Mẹ, xưởng dược liệu chuyển , nhà  cũng chuyển  ? Bố  thật sự trở thành công nhân, cũng sẽ  phân nhà chứ?” Bạch Thục Hoa cố ý giả vờ ngây thơ hỏi.
Xưởng dược liệu mới chuyển  nhà họ  lấy   tiền xây nhà.
Mẹ Bạch đáp: “Em trai con  với con  đấy. Chưa chắc chắn , bố con   Tết mà chuyển  là nhanh đấy.”
Bạch Thục Hoa chỉ  suy nghĩ một chút  hiểu : “Ông đội trưởng đây là  chia hết thu nhập cả năm cho   trong thôn.”
Mẹ Bạch   thấy   lý: “Lúc    nghĩ đến chuyện . Quả thật là như , nếu  chia tiền, tiền mang lên thị trấn   chui  túi ai nữa.”
Rồi bà   tiếp: “Nếu nhà máy cần , thì  và bố con nhất định đồng ý chuyển hộ khẩu. Bây giờ hộ khẩu con cái theo , đến lúc đó hai đứa con cũng là hộ khẩu thành phố ,   tìm việc  cũng  lợi hơn.”
Bạch Thục Hoa đáp: “Bố  đừng lo cho chúng con, chúng con  thể tự học hành để tìm đường  cho riêng .”
Mẹ Bạch mỉm : “Ai mà chẳng    thành phố, khó khăn lắm mới  cơ hội , bỏ lỡ  sẽ  còn nữa. Còn chuyện nhà cửa, chúng   thể thuê   tính.”
Nếu  nhà thì họ   nhiều tiền như .