Bạch Thục Hoa chỉ  hỏi một câu, cái gáo đất đó   là dùng nước tiểu    ?
Thôi,  hỏi nữa, nếu là thật thì sẽ ảnh hưởng đến việc ăn cơm của cô mất.
“Chị mua kẹo .”
Chỉ bốn chữ mà  khiến  nhóc Bạch Tiểu Đệ chịu thua.
Bạch Thục Hoa thấy Bạch Tiểu Đệ định lao tới, vội vàng quát: “Đôi bàn tay bẩn của em đừng hòng chạm  chị. Về nhà rửa tay xong chị sẽ cho em kẹo.”
Sức hấp dẫn của viên kẹo thật sự  lớn, Bạch Tiểu Đệ hiếm hoi ngoan ngoãn  lời.
Bạch Thục Hoa kiểm tra đôi bàn tay sạch sẽ của   xong mới đưa viên kẹo trái cây cho  .
Lúc  nước cũng sôi,  Bạch chu đáo còn  nguội cho cô, chỉ cần dùng cái gáo múc nước nóng đổ  thùng nước,  lâu  nước nóng sẽ trở về nhiệt độ thường,  thể uống .
Bạch Thục Hoa uống một nửa,  đó đưa cho Bạch Tiểu Đệ uống phần còn .
“Về phòng của chúng  mà ở, ở đây nóng.” Mẹ Bạch đuổi cả hai .
Bạch Thục Hoa  ở : “Con giúp  nhóm lửa.”
Mẹ Bạch   cần: “Bếp đang đốt củi,  cần con .”
Bạch Thục Hoa  hỏi: “Mẹ, trưa nay   món ngon gì ?”
Cô  xem  thể giúp gì .
“Có gì , chỉ là cơm hấp với ngô, xào thêm rau xanh, chị con với các cô  chắc  đào rau dại ,  thêm món trộn nữa.” 
Mẹ Bạch xua tay: “Đừng ở đây  phiền nữa.”
Bạch Thục Hoa kéo em trai .
“Tiểu Quân con ngoan ngoãn, chỉ cần tuần  em luôn ngoan, chị sẽ mua thêm cho con một viên kẹo.”
Bạch Tiểu Đệ gật đầu lia lịa: “Ngoan, Tiểu Quân ngoan.”
Bạch Thục Hoa vuốt đầu  nhóc, khen: “Ngoan.”
Một viên kẹo tương đương với ngoan ngoãn bảy ngày.
Nếu điều  hiệu quả với tất cả trẻ con, thì  đời sẽ  còn trẻ hư nữa.
“Chơi trong phòng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-17.html.]
Bạch Thục Hoa thấy em trai bắt đầu tự giải trí, thì bê tờ báo lên giường.
Cô mua những tờ báo  thực sự là để , nhưng cũng  mục đích. Chính là  xem  dự án nào phù hợp.
Cô cũng  ăn thịt, cũng  gia đình giàu .
 hiện tại tình hình quốc gia đặc biệt, cách  nhất là đội sản xuất mở nhà máy,   cùng  kiếm tiền, cùng  giàu lên.
Có thể một ngày nào đó, cô cũng trở nên cao thượng.
Có   thời đại tẩy não  ?
Báo chí thời   đặc sắc,  đỏ  gạch.
Bạch Thục Hoa     chuyên gia về lĩnh vực , tự nhiên bỏ qua  nhiều nội dung, chỉ chọn một  bài báo về nhà máy, nông thôn.
Đọc qua hai mươi mấy trang, cô thực sự tìm  ba mục khả thi.
Những nhà máy sản xuất giấy, nhà máy giày da hoặc nhà máy cơ khí chắc chắn là  .
Cô chọn nuôi lợn, nuôi vịt và  đậu phụ.
Gấp ba tờ báo  , lát nữa cô sẽ bàn bạc với bố Bạch.
Thời gian trôi nhanh, đến giờ ăn trưa, bố Bạch  dài  giường bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
“Con gái lớn mau  đây xoa bóp cho bố, lưng bố đau quá.”
Bạch Thục Hoa móc ngón tay với em trai: “Tiểu Đệ lên đây dẫm.”
Mẹ Bạch vẫn thương chồng , cảnh cáo: “Dẫm nhẹ thôi,   nhảy.”
Bố Bạch vội vàng xua tay: “Không cần dẫm nữa,  dẫm nữa.”
Bạch Tiểu Đệ   lời, vui vẻ nhảy lên.
Lần  đến lượt bố Bạch kêu la om sòm.
“Bố, , hôm nay con   khá nhiều báo,  một đội sản xuất ở tỉnh Liêu Ninh, ba trăm  nuôi ba trăm con lợn, giỏi thật. Còn  một đội sản xuất nuôi vịt, nuôi mấy nghìn con,  đội sản xuất của chúng   nuôi nhỉ?” Bạch Thục Hoa tò mò hỏi.
“Mọi  còn  đủ ăn,   thứ gì để nuôi chúng.”
 Đó là câu trả lời của  Bạch.
Bố của cô  : "Có câu  xưa ‘Nhà giàu vạn cân, lông  tính’, nếu chẳng may gặp  bệnh tật thì sẽ mất hết và cũng vì lý do  con , đội sản xuất  dám nuôi.”